Vô Ly không rõ vì sao mình lại có thể thoát ra khỏi mê trận, không rõ làm thế nào mình lại có thể đi đến tửu lâu quán. Y cũng không biết, mình đã uống hết bao nhiêu bình rượu, đã say khướt khó coi tới mức nào.
Chỉ là, hiện tại trong lòng Vô Ly đang rất khó chịu. Lồng ngực tựa hồ bị ngàn đao vạn kiếm xuyên qua, đau đến ngây dại, đau đến nghẹt thở.
"Chủ quán, rượu."
Nghe y cất cao giọng gọi, lại nhìn dáng vẻ say đến gục đầu trên bàn này của Vô Ly. Chủ quán hơi chút chần chừ, nhưng nghĩ lại lời hăm dọa của y, vẫn là thở dài một hơi, liếc mắt ra hiệu cho tiểu nhị.
"Tiểu Cát, dâng rượu!"
Người gọi là Tiểu Cát kia thoáng nhìn qua chủ quán, thấy người nọ giơ lên một ngón tay. Trong lòng liền đã hiểu rõ mà ra sau quầy lấy rượu.
Chỉ là, sau khi đem vò rượu đặt lên trên mặt bàn, Vô Ly nheo mắt lại nhìn, thấy rõ được kích thước của chiếc bình, liền một phen đem nó ném mạnh xuống đất, vỡ tan tành thành từng mảnh.
Hoá giải cho hành động tức giận của Vô Ly. Chiếc bình kia... chỉ lớn bằng ba ngón tay, ha ha...
Tiểu Cát giật mình đưa mắt nhìn vị chủ quán nọ.
Vô Ly tựa hồ còn muốn mắng chửi, phát tiết vài câu. Chỉ là, không gian lúc này đột nhiên trở nên vặn vẹo, một người vận tử y xuất hiện, một phen nắm lấy Vô Ly đang điên cuồng kia.
Mộc Du Tử đặt xuống bàn một thỏi bạc, ngay lập tức liền đã rời đi. Trong không gian còn vọng lại một câu nói khách khí.
"Đã phiền toái hai vị rồi!"
Một màn này diễn ra quá nhanh. Chủ quán ở bên trong quầy rượu xem đến trợn tròn mắt, vẻ mặt kinh ngạc, chính xác hơn là một thoáng kinh hồng.
"Tiểu Cát à, vừa rồi vị công tử này không có dùng Truyền Tống Phù đúng không?"
Tiểu Cát sờ sờ mũi, dụi dụi mắt, lắc lắc đầu.
Hai người nhìn nhau, cuối cùng nhìn ra cửa, cùng thốt lên: "Cao nhân!"
Nhưng cho dù là cao nhân cũng không bằng tiền bạc, Tiểu Cát rất nhanh liền đã hồi thần lại, đem thỏi bạc trên bàn cất đi.
Lấy khăn trắng trên vai xuống, bắt đầu dọn dẹp.
...
Mộc Du Tử chật vật đỡ Vô Ly về tới khách điếm, cũng không chú ý tới tên tiểu điếm đã không còn gọi là Nhất Sinh nữa.
Mở cửa phòng, đặt người say khướt khắp người nhiễm mùi rượu kia xuống giường. Quay đi đóng cửa lại, nhưng nhớ đến Vô Ly vẫn còn say ngà ngà, không biết trời trăng mây gió gì, Mộc Du Tử liền chạy ra ngoài mua trà giải rượu.
Trước khi rời đi, còn không quên đặt một tầng kết giới, bảo vệ người trong phòng.
Đến khi Mộc Du Tử về tới phòng, đi lướt qua chỗ ở của Vân Ngạo Phong, tùy tiện ngó nhìn, nhưng là người bên trong vẫn chưa về.
Cũng không quan tâm lắm chuyện này, Mộc Du Tử bước vào phòng. Chỉ là, kết giới vừa được mở ra, Vô Ly ở bên trong đã nhào ra, ngã thẳng vào người Mộc Du Tử.
"Dư? Ngươi làm sao vậy?"
Cho đến bây giờ, lý do khiến Vô Ly trở thành bộ dạng như thế này là gì, hắn vẫn chưa minh bạch.
Chỉ đành cố sức đỡ cả thân thể mềm nhũn của y đến bên giường. Ngồi xuống, Mộc Du Tử liền đem trà giải rượu lấy ra, muốn cho Vô Ly uống.
Chỉ