Vô Ly đã hoàn toàn mất đi lý trí, chỉ biết điên dại cuồng tiếu. Ở trên đôi môi kia mà cắn xé, y hận không thể phá hủy nó, khiến cho kẻ khác không muốn chạm vào nữa. Như vậy, Tiểu Phong chỉ thuộc về một mình y.
Mộc Du Tử sống mũi hơi cay, nhẫn nhịn cảm giác đau đớn trên môi, mặc cho người phía trên phát tiết cơn giận, hắn chỉ biết nắm chặt hai tay, không phát ra tiếng động nào.
Gặm cắn một hồi, đến khi máu tươi giàn giụa, vị tanh tanh mặn mặn thấm vào đầu lưỡi, Vô Ly mới dừng lại. Đưa ánh mắt cuồng dã nhìn người dưới thân, thấy hắn nhắm chặt hai mắt liền giống như bất mãn.
"Tiểu Phong, sao đệ lại không dám nhìn ta? Mở mắt ra nhìn ta đi, chẳng phải lúc ở dưới thân đại ca, ngươi rất hưởng thụ hay sao?"
Nghe được lời này, Mộc Du Tử mới chậm rãi mở mắt ra, mông lung sương mờ.
Nguyên lai là như vậy. Vân Ngạo Phong, Tiểu Phong...
Cẩm Ngọc à, ngươi thay đổi rồi...
Thấy hắn mở mắt, nhưng lại cắn răng không nói tiếng nào. Vô Ly tựa hồ nhẫn nhịn thật lâu, trên trán cùng mu bàn tay đều nổi lên gân xanh, hốc mắt đỏ ngầu, nhìn vào chỉ thấy được sự hung ác cùng độc chiếm điên cuồng.
"Không dám nhìn ta sao? Mau nhìn ta, nhìn vào mắt ta... Ta muốn câu trả lời của đệ, ta có cái gì không bằng hắn!"
Vô Ly nói càng lúc càng lớn tiếng, đến câu cuối cùng y gần như là gầm lên.
Y lấy tay nắm chặt khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộc Du Tử, ép hắn nhìn thẳng vào mắt mình.
Tay y dùng lực rất lớn, cơ hồ lúc nào cũng có thể bóp nát khuôn mặt tinh mỹ kia. Mộc Du Tử vẫn như cũ không rên một tiếng, nắm lấy bàn tay Vô Ly.
"Dư. Ngươi đừng làm càn! Ta không phải Tiểu Phong, ngươi tỉnh táo lại đi."
Rốt cuộc, y buông tay ra. Chỉ là, y điên rồi, thật sự điên rồi!
"Không, đệ đừng gạt ta. Đệ chính là Tiểu Phong."
Mộc Du Tử không kịp phòng bị, y phục bị y một cái xé rách tơi. Thân thể trắng tuyết bại lộ trong không khí, run lên một cái.
"Ngươi... đừng hối hận. Ta không muốn làm tổn thương ngươi, tỉnh táo lại đi! Vô Ly!"
Nghe đến hai chữ Vô Ly, y đầu tiên là hơi khựng lại. Nhưng rất nhanh liền đã lâm vào điên cuồng, cúi đầu cắn xé đôi môi dính đầy máu tươi kia, không một chút lưu tình.
Mộc Du Tử nhắm mắt lại, hai tay nắm chặt thành quyền.
Vô Ly hung tàn thô bạo, động tác rất nhanh đem y phục trên người cởi bỏ. Y nâng chân Mộc Du Tử đặt lên vai mình, hạ thể không báo trước mà đâm mạnh vào thông đạo chặn khít khô khốc kia.
Mộc Du Tử đau đến nhăn mặt, miệng hô đau một tiếng.
"A..."
Vô Ly vừa tiến vào liền liên tục trừu động, mặc cho huyệt đạo phía dưới bị máu tươi giăng kín. Mỗi lần ra ra vào vào đều dùng sức lực rất lớn, Mộc Du Tử cơ hồ có thể ngất đi.
Một lần tiến vào, không có dạo đầu, không có... xuân dược. Thông đạo khô khốc chật hẹp, chỉ có máu tươi bôi trơn. Nhưng Vô Ly không hề quan tâm, chỉ một lòng muốn độc chiếm Tiểu Phong của y, điên cuồng phát tiết.
Mộc Du Tử nghiêng đầu sang một bên, nước mắt từ hốc mắt tuôn ra, chảy xuống thấm ướt một mảnh nệm giường.
Hắn... rơi lệ rồi! Suốt mấy ngàn năm qua, hắn chưa từng rơi nước mắt vì ai.
Bây giờ, hắn khóc không phải vì đau đớn trên cơ thể. Mà hắn khóc, là vì trái tim hắn đang rỉ máu, nó quặn thắt lại, đau đến xé lòng.
Tâm đau... đau vì y. Nhưng dù thế nào hắn cũng sẽ không trách cứ y, cái mạng này là do y đổi lấy. Hắn sẽ không bao giờ oán trách y.
Động tác của Vô Ly cực kỳ thô bạo, dường như muốn Mộc Du Tử ép tới chết. Mặc dù hạ thể rất đau, nhưng hắn vẫn cắn răng chịu đựng.
Hắn... là biết trước