Thiên Minh vừa dứt lời, Mộc Du Tử thầm lãnh rủa một tiếng, quả nhiên vẫn là không kịp rồi.
Nhìn đôi đồng tử trắng dã vô hồn của Vô Ly, trong tình thế cấp bách, Mộc Du Tử lại không thể ngừng áp chế độc chú. Hắn mím chặt môi, mồ hôi lạnh chảy xuống trên trán to tựa hồ bằng hạt đậu.
Lúc này, Vô Ly đột nhiên cử động, một cánh tay vớ lấy thanh kiếm rơi trên nền đất, đâm mạnh vào ngực phải của Mộc Du Tử.
Cảm giác trong miệng truyền đến mùi vị rỉ sét, hắn cố gắng đem máu nuốt ngược trở lại. Nhưng huyết dịch một đường xông lên, bên môi rốt cuộc vẫn là vương lại chút máu đỏ.
Mặc dù bị đâm một nhát, nhưng Mộc Du Tử cũng không hề rên một tiếng. Trên tay vẫn là cưỡng chế truyền linh lực, chữa tri cho Vô Ly.
Tuy biết độc chú này không thể giải, chỉ có thể dùng một mạng đổi lấy một mạng. Nhưng Mộc Du Tử không thể trơ mắt nhìn y cứ như vậy bị người khác khống chế. Tuy biết dùng linh lực ngăn cách độc chú, thì sinh mệnh của mình sẽ tiêu hao tổn trọng, nhưng hắn vẫn cứ làm.
Cái mạng này, là do y đổi lại!
"Giết hắn đi!" Thiên Minh có vẻ rất thích thú, khi nhìn thấy cảnh huynh đệ tương tàn. Song, đồng thời cũng hàm chứa tức giận, trong đầu không khỏi tái hiện lại cảnh tượng đẫm máu giữa hai huynh đệ trước kia.
Quả nhiên, Vô Ly gầm gừ một tiếng trong cổ họng, thanh kiếm trên tay khẽ xoay, đem lưỡi kiếm sắc bén rút ra.
Máu tươi theo động tác của y như một dòng thác nước nhỏ mà chảy xuống, nhiễm lên y phục cả hai người.
Mộc Du Tử hít sâu một hơi, cố gắng bình ổn tinh thần, nhịn đau tiếp tục truyền linh lực cho y.
Nhưng lúc này Vô Ly lại không có ý phối hợp chút nào. Mặc kệ hết thảy mọi thứ xung quanh, trong đầu y bây giờ chỉ vang vảng lên một chữ: Giết!
Vô Ly trở mình vùng dậy, lăn lộn một vòng trên mặt đất. Thực lực của Thiên Minh rất mạnh, hiện tại hắn ta lại đang khống chế y, cũng đồng nghĩa với việc, thân thể bây giờ là của Vô Ly, nhưng tâm trí cùng linh hồn một phần đã là của Thiên Minh.
Vậy nên, tu vi của y lúc này rất cao.
Y... bị chi phối rồi!
Mộc Du Tử không quản máu chảy có bao nhiêu nhiều, cũng không quản tình trạng của mình hiện tại. Hắn phản ứng đầu tiên là vươn người dậy, hơi loạng choạng bước về phía Vô Ly.
"Mộng Dư, ngươi nghe cho kỹ. Đừng để bị hắn ta khống chế, tâm là của ngươi, chấp niệm cũng là của ngươi, không phải của hắn ta. Ngươi đã nghe rõ chưa, mau tỉnh táo lại cho ta!"
Mộc Du Tử nói ra lời này, tựa hồ rít ra từ kẽ răng, lạnh lẽo đến cực điểm. Vô Ly phảng phất khựng lại một chút, đôi mắt trắng dã vô hồn lúc này đã trở lại bình thường, hằn lên tia máu.
Thấy có hiệu lực, tâm Mộc Du Tử khẽ nhẹ nhõm một chút. Chỉ là, chưa kịp để hắn nói ra lời tiếp theo, Vô Ly rất nhanh liền đã giơ kiếm lên, không chút do dự, cố kỵ nào mà xông thẳng vào người đối diện.
"Nhị ca! Huynh dừng tay lại đi!" Kèm theo âm thanh đinh đinh chói tai và tiếng hít thở nặng nề, đây lại là một giọng nói rất quen thuộc. Không khó để nhận ra, người vừa nói không ai khác chính là