Bước chân vào sơn động, ờ mà... cái này có vẻ không giống sơn động lắm thì phải...
Bề ngoài nhìn giống một cái động, nhưng bên trong lại giống đường hầm hơn.
Bên trên thạch động trơn nhãn không có lấy một tia thạch nhũ, họ đã đi được khoảng nửa nén nhang nhưng vẫn không thấy lối ra, kể cả một ngã rẽ cũng không có luôn.
Bên trong thạch động tối tăm chỉ có thể mờ mờ nhìn thấy lối đi, nhưng với thị lực siêu siêu tốt như Vân Ngạo Phong, hắn nhìn thấy có vài ấn ký và hoa văn trên tường đá.
Tuy không hiểu những thứ này có ý nghĩa gì, nhưng hắn vẫn âm thầm ghi nhớ trong đầu.
Vân Ngạo Phong là người cuối cùng vào thạch động, lại mải nhìn những thứ được khắc trên đá, nên đã bị mọi người bỏ xa một đoạn.
Đột nhiên, thanh âm vui mừng của Vô Ly vọng vào tai hắn: "Đến rồi, thấy lối ra rồi!"
Nghe vậy, hắn liền nhanh chóng chạy đến, bóng lưng rời đi, hắn lại không biết chỗ mình đứng lúc nãy bất chợt tỏa ra một luồng oán khí và hắc vụ, che đi lối ra.
Huyễn trận... đã được khởi động!
Đám người Vân Ngạo Phong nhìn khung cảnh trước mắt, cằm rớt thẳng xuống đất, mắt sáng long lanh.
Đây mà là Vẫn Mạng sơn cốc đáng sợ được người ta truyền miệng đồn đại kia sao? Phải nói là một chút cũng không giống! Khác xa hoàn toàn so với tưởng tượng của họ.
Chỗ này... rõ rõ ràng ràng là chốn bồng lai tiên cảnh a!
Khắp nơi đều là thác nước với các loại thảo dược quý hiếm, không khí trong lành mát mẻ làm lòng người buông lỏng, mọi phiền não đều tan biến sạch sẽ.
Thác nước chảy róc rách ba phía, men theo từng sườn đá chảy xuống dưới hồ tạo thành bọt nước trắng xóa.
Hồ nước rộng lớn vươn mình đón nhận từng tia nắng nhẹ, tạo nên những điểm sáng long lanh trên mặt nước.
Đặc biệt ở giữa hồ còn có một cái lương đình, nhưng lại không có đường dẫn vào, làn nước trong suốt hơi gợn sóng, Vân Ngạo Phong tập trung nhìn kỹ, phát hiện hồ này hình như... không có đáy?!
Ngẩn ngơ một chút, hắn bị Vô Ly kéo đi, sau khi ngắm chỗ này đủ nhiều, đám người Vân Ngạo Phong liền đi sang chỗ khác, nơi đây có vô số kỳ trân dị dược, những loại thảo dược ở bên ngoài không có thì ở đây đều không thiếu.
Vân Ngạo Phong nhìn trước mắt là một con đường được lát đá, không, phải nói là một bậc thang được xếp bằng đá, quy quy củ củ, sạch sẽ đến lạ lùng. Rõ ràng ở đây có rất nhiều cây cổ thụ và dược thảo, đáng lẽ ra dưới đất toàn bộ được bao phủ bởi lá khô mới đúng, nhưng không, ngược lại nền đất giống như ngày ngày được quét tước dọn dẹp, đến cả một hạt bụi cũng không nhiễm nổi.
Bỏ qua suy nghĩ viển vông phức tạp trong lòng, hắn bắt đầu nghiên cứu các loại dị thảo mọc hai bên thềm đá.
"Tiểu Phong, đệ qua đây với ta!" Vô Ly đi đến kéo Vân Ngạo Phong đi qua một khối đá bằng phẳng. Còn những người khác đã sớm đi thăm quan xung quanh.
"Nhị ca, huynh kéo đệ đến đây làm gì?" Trên đầu Vân Ngạo Phong hiện lên ba