Cửa lớn Minh Dương Lâu chợt mở toang, gió lạnh ùa vào.
Ở lầu bốn, Dạ Minh châu trong phòng đã vỡ nát.
Ngoài tiền sảnh gió rét, ánh nến bên trong tối đi, hơn nửa ngọn đèn đều lóe lên mấy hồi rồi bị gió thổi tắt, đem thân hình những người kia kia lồng vào trong bóng tối vô tận.
Khắp nơi đen ngòm, chỉ riêng một vị trí được ánh trăng mờ nhạt len lỏi theo ô cửa sổ giấy chiếu vào. Trên lầu bốn, hai nhân ảnh ngồi đối diện nhau, mỗi người đều lâm vào trầm tư của riêng mình.
Không để ý mọi vật đang rít gào xung quanh, tâm lặng như nước, không một gợn sóng, trong lòng không có một chút vướng mắc nào.
Tiếng sấm ầm ầm vang vọng trên đỉnh đầu, nhưng hai nhân ảnh kia vẫn tĩnh lặng không tiếng động.
Mặc dù vậy, nhìn kỹ vẫn sẽ thấy trên mặt nam tử lam y túa ra mồ hôi lạnh. Đôi mày kiếm sắc bén nhíu thật chặt, trên khuôn mặt tinh xảo, những vết bỏng dần dần mờ nhạt, rồi tan biến. Nhưng bên khóe mắt bên trái vẫn còn ẩn ẩn một vết tích nhỏ.
Tuấn nhan bị ràng buộc bấy lâu nay, cuối cùng cũng có được tự do!
Vân Ngạo Phong thu tay lại, từ từ mở mắt ra, nhìn về phía người đối diện, Tô Ngọc.
Mi mắt hơi run rẩy, bất ngờ cả hai bịt kín tai lại, không cho thứ thanh âm kinh dị kia chui vào màng nhĩ.
Nhưng rất nhanh, bên ngoài liền yên tĩnh lại, tựa như bị một thứ gì đó trấn áp. Gió đã ngừng thổi, ánh trăng lại sáng vành vạch. Thế nhưng, một luồng sức mạnh vô hình nào đó, vẫn còn quanh quẩn xung quanh đây.
Trên đỉnh Minh Dương Lâu, một huyền y nam tử che kín dung mạo đứng đó, cảm nhận những cấm khí dần tan đi.
Mặt trăng vàng nhạt tỏa ra ánh sáng yếu ớt, chiếu lên nhân ảnh trên ngói nhà.
Vân Ngạo Phong không còn cảm nhận được nguy hiểm liền buông tay ra, linh lực đã cạn kiệt, nhắm mắt lại.
Tô Ngọc cũng không ngoại lệ, chỉ là, y bị ảnh hưởng nhiều hơn, lúc này sức lực mở miệng nói chuyện cũng không có. Y cảm thấy thân thể bất ngờ như bị đóng đinh, đau đến run rẩy, nhất là khuôn mặt, nó... giống như đang bị tươi sống lột da vậy, nhưng y vẫn cắn chặt răng, không rên một tiếng.
Thật ra, huyết tế chỉ ảnh hưởng đến người cần đến nó, như hiện tại, tu vi của Tô Ngọc trước kia vốn đã là Linh Vương cảnh hậu kỳ, giờ đây lại tụt dốc nghiêm trọng. Đến nỗi chỉ còn lại Linh Sư tu vi, không thua kém mấy cái tiểu lâu la là bao nhiêu.
Nhưng phải trả giá cao như vậy, đổi lại được mạng sống và dung mạo ban đầu, suy ra thì điều đó cũng đáng. Tu vi của y... chính là đã cúng tế cho Hồn Yểm Quỷ.
Huyết tế trận, không phải loại trận pháp tốt lành gì. Nhưng chỉ cần không dùng nó nhiều, sẽ không có ảnh hưởng xấu đến thiên hạ giang hồ.
Chỉ sợ, trong thành có người phát