Lý Lam phát hiện, thế nhưng còn có người tránh được một chiêu của nàng. Liền đó tức giận không thôi, lực đạo trên tay tăng vọt, một chưởng chấn ngã sáu người, sau đó bay đến cách không xa chỗ Vân Ngạo Phong, vươn tay liền xuất ra thêm một chiêu chí mạng.
Tiểu Cửu mắt điếc tai ngơ, tùy tiện vung tay lập ra kết giới, đã có thể phá giải chiêu thức của Lý Lam.
Vân Ngạo Phong quả thực chỉ có một chữ muốn bày tỏ, đó là: Phục!
Tâm phục khẩu phục!
Cái tên Tiểu Cửu này, võ nghệ cao thâm, tu vi không nhìn thấu. Nói chuyện lại còn khiến cho người ta á khẩu!
Bởi vậy hắn phục, thật sự phục, phục đến không thể nói thành lời!
Tiểu Cửu vẫn cứ như vậy một bộ dạng ung dung ôn nhu, ấm áp: "Chủ nhân, hắn..."
Y liếc xuống Vân Tuân Vũ, hơi nhíu mày, có vẻ khó chịu.
Vân Ngạo Phong bất lực, nói: "Ca ta, còn nữa, ngươi đừng gọi ta là chủ nhân!"
Tiểu Cửu bày tỏ không vui, trề môi nhăn mặt, giả ngu cười hì hì nói: "Ta nghe theo chủ nhân, từ nay sẽ không gọi chủ nhân là chủ nhân nữa!"
Vân Ngạo Phong: "..." Ok, ta thua, ta xin lỗi, ta sa mạc lời!
Hai người cứ như vậy, ta một câu, ngươi một câu. Mà không nhớ đến còn có người đã phun máu ầm ầm vì tức.
Lý Lam trợn mắt, giọng điệu giống như hét lên: "Rốt cuộc ngươi là ai! Tại sao lại muốn phá hỏng chuyện tốt của ta?!"
Mắt điếc tai ngơ!!!
Tiểu Cửu một chút cũng không để ý, tiếp tục công việc ngắm nhìn tuấn nhan của chủ nhân.
Thật lâu rồi y không được nhìn chủ nhân gần như vậy.
Tuy bây giờ linh hồn của Mạc Cẩm Ngọc đang ở trong thân xác của Vân Ngạo Phong, nhưng là thể chất cực tốt, cực có lợi cũng cực có hại. Dung mạo so với khuôn mặt trước kia đều không kém gì, thậm chí càng có nhiều ưu điểm.
Nhưng gương mặt của Mạc Cẩm Ngọc vẫn thực đặc biệt, để lại ấn tượng tốt đối với người khác. Chỉ là hắn bị coi là tên sát nhân, mãi mãi cô độc, không có tình thương.
Tiểu Cửu nghĩ, nếu y có khả năng quay ngược thời gian, y sẽ sớm nói cho chủ nhân biết tình cảm của chính mình đối với người là loại gì. Nếu vậy, có lẽ bây giờ đã không lạc vào tình cảnh như thế này, đau thương khổ sở, chật vật bất an.
Nghiền ngẫm một hồi, rốt cuộc lại bị tiếng nói y hệt tiếng sét đánh ngang tai của Lý Lam làm bừng tỉnh: "Được, nếu ngươi đã không muốn nói, vậy thì đừng trách ta không luận đạo lý!"
Vân Ngạo Phong: "..." Đệch đệch đệch!! Ngươi ngay từ đầu đã không nói đạo lý!
Một trận khinh thường dâng lên trong lòng.
Tiểu Cửu hơi cau mày, chậm rãi quay người lại, mặt đối mặt với Lý Lam, ánh mắt mang theo chán ghét, chỉ là khuôn mặt bị che kín, khó có thể phát hiện.
Y nhàn nhạt pha thêm sợ hãi thái quá, nói: "Ay yô, với cô à! Ta sợ quá đi a."
Lý Lam thẹn quá hóa giận: "Ngươi!... Hừ, chịu chết đi!"
Tiểu Cửu bật người nhảy ra khỏi kết giới, không chút kiêng dè đối với Lý Lam bày tỏ chán ghét, ghê tởm cùng cực. Nhưng là từ đầu tới cuối y đều không có động thủ.
Nhìn tình cảnh này... diễn ra cũng quá mức... nực cười đi?!
Không sai, chính là thật nực cười a!
Lý Lam trùng