"Đại ca, nhị ca, hai người đang làm gì vậy?"
Vân Ngạo Phong vừa vào cửa, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Vân Tuân Vũ và Vô Ly mỗi người ở một góc, đang cặm cụi làm gì đó.
Vô Ly ngước đầu lên, tươi tắn nói: "Tiểu Phong." Sau đó đi tới trước mặt hắn, lấy một cục vàng vàng trong ống tay áo ra, dúi vào tay hắn: "Cái này cho đệ!"
Cúi đầu nhìn xuống, đó là một khối đá nhỏ, lấp la lấp lánh, đẹp cực kỳ. Trên mặt phẳng của khối đá, một bên khắc hình Vân Ngạo Phong, một bên khắc hình Vô Ly. Nhưng nhìn đi nhìn lại, có vẻ không giống cho lắm.
Đường nét điêu luyện tinh xảo, phóng khoáng kỹ càng, chỉ là khối đá quá nhỏ, ngũ quan nhìn hơi lạ.
Vân Ngạo Phong lật qua lật lại xem, phiến đá nhỏ lấp lánh này vừa nhìn đã biết không phải vật tầm thường, đang định mở miệng hỏi một chút, thì Vô Ly đã vượt trước nói: "Đây là đá Dạ Cầm, sáng nay ta lấy ở thượng nguồn suối nhỏ. Tuy không có tác dụng gì đặc biệt, nhưng vào buổi tối nó sẽ phát ra ánh sáng,... cho dù người khác muốn, cũng khó có được!"
Hắn gật đầu một cái, sau khi biết loại tình cảm mà Vô Ly dành cho mình là gì, Vân Ngạo Phong luôn có chút không được tự nhiên khi ở gần y, tâm tình cứ liến thoắng lại giật nảy, cột chặt.
Vân Ngạo Phong im lặng cất đồ vào tay áo, như có như không đưa mắt nhìn người còn lại trong phòng. Chỉ thấy, nét mặt của Vân Tuân Vũ sa sầm, đến liếc nhìn hắn một cái cũng không. Không hiểu sao, điều này lại khiến cho hắn khó chịu, tựa hồ mình vừa bỏ qua chuyện gì đó, nhưng ngẫm nghĩ hồi lâu, vẫn là không phát hiện có gì bất ổn, nên đành thôi, không truy cứu nữa.
Vô Ly với Vân Tuân Vũ xưa nay bất đồng, như nước với lửa. Tuy nói là huynh đệ một nhà, nhưng một khắc không tranh cãi liền giống như không cam tâm, Vân Ngạo Phong đành phải trở thành một tấm màn che, chắn giữa hai người bọn họ.
Cảm thấy không khí có chút áp lực, trong đầu hắn đang không ngừng cố gắng nặn ra từ ngữ để nói, một khắc sau, rốt cuộc hắn nghĩ tới một chuyện, hỏi: "Nhị ca, còn một tháng nữa là đến Tề Linh Đại Hội, huynh có nghĩ cùng... Tiểu Miêu Tử tham gia không?"
Vô Ly nghe hắn hỏi, trong lòng khẽ động, suy tư rồi nói: "Chắc chắn rồi!..."
Vân Ngạo Phong ngồi trên ghế, nhíu mày xoa xoa ấn đường, thở dài, đang không biết nói gì. Đúng lúc này, Mộc Du Tử từ bên ngoài bưng vào một cái khay gỗ.
Hắn thuận miệng nói: "Lúc nãy ta làm một chút điểm tâm..."
Lời còn chưa dứt đã bị Vân Ngạo Phong túm lấy tay áo, kéo ngồi trên chiếc ghế bên cạnh. Một mình hắn ở cùng hai người kia, hẳn là chưa qua một khắc sẽ bị đông cứng.
Không hiểu vì sao, Mộc Du Tử cảm thấy đại công tử và nhị công tử hôm nay thật kỳ lạ. Vừa rồi, khi bước vào phòng hắn đã cảm thấy hàn khí quanh thân, chua chua ngứa ngứa, rất khó chịu.
Nhưng bởi vì cái gì lại có mùi chua? Theo Mộc Du Tử thì... có lẽ là do giấm, một thùng giấm đã lên men.
Âm thầm cảm khái các giác quan của Vân Ngạo Phong, có vẻ