Thập Dương bị đuổi xuống núi rồi.
Nếu hắn còn ở đấy, sớm hay muộn Thanh Thanh sẽ phát điên.
Hôi Lô suy nghĩ thật lâu.
Hắn ta có thể không cần mượn máu Thập Dương trợ giúp tu luyện, có thể không báo thù thay Hoàng Nham, có thể làm kẻ thất bại, nhu nhược từ đầu đến đuôi.
Thứ đã mất đi sẽ không quay lại, nhưng thứ đang có thì nên quý trọng gấp đôi.
Vì muội tử, Hôi Lô cảm thấy nên đi tìm Thập Dương nói chuyện rõ ràng.
Đều nói rắn chuột một ổ, năm đó Đông Bắc ngũ tiên bọn hắn kết nghĩa ở Bất Hàm sơn, quan hệ của Hôi Lô và Thanh Thanh cũng là tốt nhất.
Hoàng Nham lão đại, Hôi Lô thứ hai*, Thanh Thanh thứ ba, phía sau còn có lão tứ Xích Tẫn và lão ngũ Bạch Nguyệt.
Nhiều năm như vậy, mọi người đều có tiền đồ riêng, chẳng còn liên lạc từ lâu, chỉ có hắn ta và Thanh Thanh vẫn luôn sống nương tựa lẫn nhau.
Tính cách của hắn ta luôn cẩn thận, nhát gan, nếu không phải Thanh Thanh cố ý muốn báo thù, hắn ta cũng không muốn mạo hiểm lớn như thế.
Lý Do Hỉ có thể không đến là tốt nhất, nhiều một việc không bằng bớt một việc.
Bây giờ tốt nhất là có thể khuyên được Thập Dương chủ động rời đi.
Hôi Lô nói: “Ở chung đoạn thời gian này, chúng ta cũng nhận ân huệ của ngươi, bất kể việc trước đây là đúng hay sai, là đen hay trắng, hãy xóa bỏ tất cả thôi.
Hy vọng ngươi có thể rời đi, ngươi cũng thấy tình trạng hiện nay của muội tử nhà ta không tốt lắm, đã bắt đầu nghi ngờ yêu sinh (cuộc sống yêu quái) rồi.”
Hôi Lô quay đầu nhìn Thanh Thanh một lần, rốt cuộc thì sự tủi thân trong mấy ngày liền bộc phát, nàng ta khóc đến hai mắt sưng như quả hạch đào.
Yêu sinh hơn năm trăm năm, lần đầu tiên bị người giễu cợt như thể không đáng một văn tiền, đổi người khác thì ai cũng không chịu nổi.
Người ta cũng đã nói như thế rồi, Thập Dương còn có thể làm sao được, chỉ đành xám xà xám xịt xuống núi.
Gió chạng vạng thổi qua mặt sông, thổi qua cỏ hương bồ bên bờ sông, đưa đến mùi cỏ tươi mát.
Thập Dương ngồi ngơ ngẩn ở bờ sông một lúc, nhìn thấy một đám ngỗng trắng bơi qua trước mặt, hắn nhảy tõm xuống nước đi đuổi ngỗng.
Con ngỗng rất hung hãn, phát điên lên thì đến chó cũng phải sợ nó, nó đuổi theo cắn mông Thập Dương.
Thập Dương cũng không phải ngồi không, đánh nhau với một, hai chục con ngỗng chẳng bất lợi tí nào.
Đánh cho đám ngỗng vỗ cánh trườn đi, còn bắt được một con trong tay.
Hắn xách con ngỗng, rõ ràng rất vui vẻ, trong lòng lại hơi trống rỗng một cách khó hiểu, đến gió đêm dịu dàng bên bờ sông cũng làm cho da nứt nẻ -- Dù hắn có thể dạy người ta nấu cơm nhưng bản thân lại không biết làm, Lý Do Hỉ cũng không ở đây.
Lý Do Hỉ chưa đến cứu hắn.
Hắn túm cổ con ngỗng, bẹp miệng, cứ thế ôm đầu gối ngồi bên bờ sông khóc lên.
Thập Dương rất khó chịu, tủi thân vì đói bụng mấy ngày, tủi thân vì bị Lý Do Hỉ quên mất, thậm chí còn nhớ đến tủi thân bị Ô Thiệu Tùng vứt bỏ ngày trước.
Hắn càng nghĩ càng khó chịu, càng khóc càng to.
Nước mắt như nước lũ vỡ đê, phun ra rất mạnh, loạn hết cả lên.
Lý Do Hỉ đang gắp xương cá bị mắc kẹt ra giúp Kê Vô Trần, tách thịt cá vụn ra rồi mới dám đưa cho hắn ăn.
Làm xong thì lại ra bờ sông vớt dưa hấu được nước sông làm lạnh lên.
Kê Vô Trần chỉ mặc áo đen mỏng manh, làn da trơn bóng dưới cổ áo hơi mở.
Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, vẻ mặt trầm tĩnh, chẳng hề bị ảnh hưởng bởi khó khăn vừa nãy.
Hắn ăn xong, chậm rãi lấy khăn ướt ra lau tay.
Lý Do Hỉ ôm dưa hấu nhìn hắn từ xa -- Suy cho cùng vẫn là người đã từng là Ma tôn, từng cử động một đều là cảnh đẹp ý vui rất cao quý.
Áo mỏng của hắn bị gió thổi dán chặt vào người, phác thảo ra dáng người cao ráo.
Tóc đen buông xuống đến thắt lưng, chỉ dùng một sợi dây màu đỏ sậm buộc ở sau đầu.
Lông mi rũ xuống, mặt mày lạnh lùng lại lộ ra mấy phần hiu quạnh do cô lập với thế giới.
Cảm nhận được tầm mắt của nàng, hắn quay đầu nhìn lại, đối diện với đôi mắt tròn lấp lánh ý cười.
Nàng ôm dưa hấu đứng bên bờ sông cười với hắn, tay áo xắn lên trên cổ tay, lộ ra một cánh tay trắng nõn.
Sau lưng nàng là núi xanh nước biếc, mây trôi nhẹ nhàng, nàng giống một bông sen trong nước mùa hè, mang theo vẻ đẹp hàm chứa lộng lẫy lại dịu dàng, mềm mại.
Nàng luôn có tinh thần hăng hái như thế, cứ như gặp phải khó khăn gì cũng không sợ.
Lại mang theo vài phần vô lại và hả hê rất trẻ con, vài phần an ủi lòng người giống ánh nắng ấm áp của mùa xuân, lại hệt như gió bão mưa rào ngày hè, mắng cho người ta không ngóc nổi đầu dậy.
Lý Do Hỉ ngồi xuống bên cạnh hắn, lấy Kim cương xử ra đập dưa hấu, nàng khen ngợi: “Đúng là thứ này mua không phí tiền, bất kể là đào mộ, mở hộp, còn có thể bổ dưa hấu.
Chỉ một chữ “dùng tốt!”
Kê Vô Trần nói: “Là hai chữ.”
Tổ hợp hai người đang ngồi dưới gốc cây ăn dưa, bỗng có một tiếng khóc thét phá tan sự yên tĩnh lúc chạng vạng.
Lý Do Hỉ cầm dưa, nghiêng tai lắng nghe cẩn thận, hỏi: “Có phải là tiếng khóc không? Gần đây có người đang khóc à?”
Kê Vô Trần ăn dưa hấu chậm rãi, dù chỉ là việc tràn đầy hơi thở bình thường của cuộc sống như ăn dưa, hắn cũng có thể ăn một cách cao quý, tao nhã -- Suy cho cùng cũng mới bị mắc xương cá, sợ nghẹn chết.
Hắn nói: “Hình như thế, hay là đi xem thử?”
Lý Do Hỉ lắc đầu, gác cùi chỏ lên đầu gối, ăn uống đến chẳng còn hình tượng gì: “Núi non hoang dã, ma quỷ gào thét.
Tôi nói cho anh biết, chắc chắn chẳng phải chuyện gì tốt, nói không chừng chính là yêu ma quỷ quái gì đó đang dụ dỗ người tiến đến đấy!” Nàng cắn ngoàm ngoạp một miếng dưa hấu, miệng nói lờ mờ không rõ: “Sau đó ăn thịt luôn!”
Vốn không muốn để ý, nhưng tiếng khóc kia càng lúc càng vang, càng lúc càng to, làm cho người ta tâm phiền ý loạn.
Lý Do Hỉ phiền không chịu nổi, cầm Kim cương xử đi về hướng có tiếng khóc -- Lão nương phải xem thử là ai quấy rầy ta hẹn hò.
Kê Vô Trần vội đứng lên đi theo, “Cẩn thận là trên hết.”
Hai người vòng qua một bãi cỏ hương bồ lớn ở bên bờ sông, từ xa Kê Vô Trần đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc: “Là Thập Dương!”
“Hả?” Lý Do Hỉ vội vàng chạy tiến lên: “Thập Dương? Đúng là Thập Dương! Sao cậu lại ở đây thế, không phải cậu bị hai con yêu quái kia bắt đi rồi à?”
Thập Dương ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ, nước mũi chảy ròng ròng, “Hu hu hoa, cuối cùng cô cũng đến rồi…..
Hu hu hoa…..”
Lý Do Hỉ vội kéo cậu ta vào lòng, vỗ lưng dỗ dành: “Oa oa oa, đừng khóc oa nữa, có phải hai con yêu quái kia bắt nạt cậu không! Đi, tôi đi báo thù cho cậu.”
Thập Dương gác cằm trên vai nàng, lau đầy nước mắt, nước mũi vào người nàng, “Sao