Nhà của Trầm Nghiên ngay trong Thạch Đầu thôn, Lý Do Hỉ vẫn luôn cảm thấy nhìn hắn rất quen, hóa ra hắn ta chính là đại hán hiến tế cho Hà thần hôm trước! Thật là không ngờ được, Tả sứ của Ma tôn lại lăn lộn thảm như thế, thảm đến tận bước đường phải đi hiến tế cho yêu quái khác!
Kê Vô Trần hỏi: “Hữu sứ Lạc Hà ở nơi nào?”
Trầm Nghiên thở dài: “Sau khi Xích Huyết giới bị diệt, chúng ma bị giết thì giết, chạy thì chạy, đương nhiên Tả hữu sứ cũng là mục tiêu đầu bảng bị nhân sĩ chính phái đuổi giết.
Cũng không phải chưa từng nghĩ đến việc đánh giết vào Đồ Lục đảo để cứu người, nhưng Lạc Hà vẫn nói núi xanh còn đó lo gì không có củi đốt.
Tuy Trầm Nghiên và Lạc Hà luôn không hợp nhau, nhưng về việc này lại không mưu mà hợp.”
Lý Do Hỉ cẩn thận quan sát vẻ mặt Kê Vô Trần, thấy hắn chẳng hề không vui, mà ngược lại còn gật đầu tán thành -- Thật đúng là ma tộc không giống người thường.
Nói đến đây, Trầm Nghiên hơi ngượng ngùng lắc đầu: “Trầm Nghiên cho là Xích Huyết giới bị diệt hoàn toàn bởi vì nghèo! Nhưng Trầm Nghiên chỉ có thân thể mạnh khỏe, cũng không biết làm gì khác, chỉ có thể sống lẫn trong đám người, học tập trồng trọt từ nhân tộc.
Thiết nghĩ, tương lai Tôn thượng ra ngoài, chúng ta khôi phục Xích Huyết giới cũng có thể có cái nghề phòng thân, không đến nỗi phải đi đâu đánh đấy.”
Lý Do Hỉ không khỏi lộ ra biểu cảm khen ngợi -- Sau khi thế lực tà ác tan rã lại học được thuận theo thời đại, hiểu được lý lẽ phải lao động cần cù, có tiền đồ!
Trên mặt Trầm Nghiên bất giác có thêm mấy phần đắc ý: “Vì thế Trầm Nghiên trái suy phải nghĩ, quyết định tìm một nơi ẩn cư để đợi thời cơ thích hợp trước đã.
Chỉ là Lạc Hà không muốn ở cùng với tôi, từ sau khi tạm biệt bảy trăm năm trước thì chưa từng gặp lại.
Mấy năm này, tôi cũng tích góp được không tí tiền, chờ đợi Ma tôn ra ngoài, sớm ngày trở lại Xích Huyết giới, Trầm Nghiên nguyện tiếp tục trung thành!”
Lúc trước, tin tức phong ấn của Phong Ma đài bị lỏng truyền đến, hắn ta còn chưa tin lắm, không ngờ được Ma tôn lại có thể ra ngoài thật! Ma tôn không hổ là Ma tôn! Ma tôn uy vũ!
Trầm Nghiên hết sức cao hứng, dẫn đoàn người vào thôn.
Hắn ta ở đầu phía đông thôn, tiểu viện không lớn, mấy gian nhà cỏ, một cái lều ngỗng, rất sạch sẽ.
Trầm Nghiên vừa vào viện đã bắt đầu vội vàng dọn phòng, Lý Do Hỉ nói: “Không cần phiền phức thế, bình thường anh ta toàn ở với tôi.”
Động tác trong tay Trầm Nghiên dừng lại trong chốc lát, khi hoàn hồn thì gật đầu: “Vâng.”
Lý Do Hỉ thấy vẻ mặt hắn ta không đúng, lại giải thích: “Là ở trong thức hải của tôi, anh đừng có đoán mò!” Trầm Nghiên lại liên tục gật đầu không ngừng, một dáng vẻ tôi biết hết rồi.
Ẩn cư mấy trăm năm ở nhân giới, Trầm Nghiên cũng học được không ít.
Hắn ta dọn phòng rồi lại thịt hai con ngỗng làm một nồi thịt kho tàu.
Bận bịu xong thì biến mất một lúc, khi xuất hiện một lần nữa thì như đã thay đổi một người khác vậy.
Râu đã bị cạo, mặt cũng được rửa sạch sẽ, còn đổi quần áo mới.
Hắn ta quỳ trước mặt Kê Vô Trần, lễ bái cung kính, “Trầm Nghiêm cung nghênh Ma tôn, Ma tôn thiên thu vạn đại, bá nghiệp trường tồn!”
Lý Do Hỉ đang gặm cổ ngỗng, thấy dáng vẻ hắn ta sau khi chỉnh đốn còn rất đàng hoàng.
Tướng mạo thanh tú, khuôn mặt cương nghị, dáng người khôi ngô, khỏe mạnh.
Đàng hoàng như một nhân sĩ chính phái, cũng không có một chút ma khí nào, chẳng trách được có thể ẩn núp lâu như thế.
Ánh mắt Trầm Nghiên lơ đãng đảo qua Thập Dương đang ăn ngỗng, trong lòng không tránh khỏi rùng mình -- Thế mà lại là kiếm linh Thập Dương của Ô Thiệu Tùng? Hắn ta cũng có biết thân thế của Ma tôn.
Lẽ nào kiếm linh này bỏ sáng nhập tối, đổi sang nguyện trung thành với Ma tôn rồi? Ma tôn không hổ là Ma tôn!
Thấy quan hệ của ba người thân mật, một tên thuộc hạ như hắn ta cũng không dám ý kiến ý cò gì, rũ tay đứng hầu ở bên cạnh.
Vào lúc này, cái sáo huân đã lâu lắm không có động tĩnh gì của Lý Do Hỉ phát ra một tiếng vang, nàng lấy ra xem rồi lau tay, đứng lên nói: “Tôi có hai người bạn đến đây, tôi đi đón một lát.”
Trầm Nghiên liền vội đứng ra: “Tôi đi, tôi đi!” Việc tiếp đón người như này sao có thể để Ma hậu đi làm được?
Lý Do Hỉ lại ngồi xuống, lau mỡ bên mép cho Thập Dương: “Vậy được, vất vả cho anh rồi!”
Trầm Nghiên chắp tay hành lễ, “Không vất vả, không vất vả!”
Lý Do Hỉ xua tay: “Anh quá khách sáo rồi! Chúng ta cứ đối xử với nhau như bạn bè là được, không cần hành lễ với tôi đâu, là lạ thế nào ý!”
Ra ngoài cửa rồi trái tim đang đập bùm bụp của Trầm Nghiên mới dần dần bình tĩnh lại -- Dường như Ma tôn không quá giống như hồi trước? Nhìn Ma hậu thì có bộ dáng khá hiền hòa.
Lẽ nào là Ma tôn chịu ảnh hưởng của Ma hậu? Ừ, hình như như vậy cũng không tồi.
Người phàm vẫn thích nói bất hiếu có ba tội, vô hậu là tội lớn nhất! Hy vọng Ma tôn và Ma hậu sớm sinh một tiểu Ma vương, cũng có thể kéo dài hương hỏa cho Xích Huyết giới!
Kê Vô Trần hơi mệt mỏi xoa thái dương -- Ra ngoài lâu thế rồi, hắn cũng rất mệt.
Nhưng vì tôn nghiêm của Ma tôn, nhất định hắn phải cứng rắn chống đỡ.
Lúc này rốt cuộc Trầm Nghiên đã đi rồi, hắn nhanh chóng thả lỏng, lộ vẻ mệt nhọc cực kỳ.
Đương nhiên Lý Do Hỉ nhìn thấy hết nhất cử nhất động của hắn, hắn sống trong thức hải của nàng, khi tâm trạng của hắn biến hóa thì nàng có thể cảm nhận được vô cùng sâu sắc.
Lý Do Hỉ đi vào thức hải cùng hắn, chẳng sợ bên ngoài là ngày hè chói chang, thân thể hắn vẫn lạnh băng dị thường như cũ.
Nàng trải ra đệm giường, chăn bông cho hắn ở phía trước phần mộ, bố trí xong xuôi thì dặn dò: “Người anh lạnh, lúc ngủ thì đắp dày một chút.”
Hắn đứng bên cạnh nhìn nàng làm mọi thứ, nhớ đến lời nói của nàng ở bờ sông, làm mẹ rất vất vả, nhất thời cảm thấy tồi tệ trong lòng.
Cây giống Xích đồng mộc ở trong thức hải đã lớn đến đầu gối một người trưởng thành rồi.
Nàng vào thức hải không thường xuyên, vẫn luôn là do Kê Vô Trần chăm sóc, làm thuật hỗ trợ cây lớn.
Lý Do Hỉ có được gợi ý từ Trầm Nghiên, chỉ vào mảnh đất trống lớn bên cạnh cây giống nói: “Tôi trồng mấy loại rau ở đây thế nào? Ví dụ như tỏi này, hành này, gừng này, hạt tiêu này, lúc nấu cơm cũng tiện hơn.”
Nàng nói gì đương nhiên là Kê Vô Trần cũng đồng ý, lập tức trả lời: “Rất tốt.”
Vì thế mà nửa đêm, Lý Do Hỉ cuốc đất trong thức hải, đợi đến khi nàng đi khỏi, Kê Vô Trần lại vụng trộm tưới nước giúp nàng, dùng thuật pháp thúc (giục) sinh (trưởng).
Chẳng bao lâu sau, Trầm Nghiên quay lại, dẫn Bách Lý Minh Minh và Bách Lý Lộ Lộ đến.
Bách Lý Minh Minh đeo một cái gùi, Lý Viên Viên cuộn tròn ngủ vùi ở bên trong.
Lý Do Hỉ nhanh chóng bước đến