Trầm Nghiên vẫn luôn cô đơn lẻ bóng mấy ngày hôm nay lại có thêm hai cái đuôi nhỏ ở sau mông -- Thư hùng song kiệt Bách Lý gia.
Hắn ta đi đến đâu thì Bách Lý Lộ Lộ theo đến đó, nàng ấy rất xinh đẹp, tính cách đơn giản, nên Trầm Nghiên cũng rất vui vẻ.
Chỉ có điều, sau lưng nàng ấy vẫn còn dính một cái kẹo da trâu (1) Bách Lý Minh Minh, không thể gỡ nó đi được.
Lúc Trầm Nghiên thả ngỗng, Bách Lý Lộ Lộ giúp hắn ta đuổi; Trầm Nghiên đi gánh nước, Bách Lý Lộ lộ đi chân đất nghịch nước; Trầm Nghiên làm việc nhà nông, Bách Lý Lộ Lộ theo sau giúp hắn ta làm cỏ.
Bách Lý Lộ Lộ không phân biệt được ngũ cốc, luôn không cẩn thận nhầm lúa thành cỏ dại mà nhổ mất, còn luôn hỏi mấy vấn đề rất kỳ lạ, cái gì cũng rất tò mò.
Có lúc Trầm Nghiên bị nàng làm phiền đến chẳng còn cách nào, nhưng khi ngẩng đầu đối diện với đôi mắt to lấp lánh kia, hắn ta lại không nỡ trách nàng ấy.
Bách Lý Minh Minh đen xì xì một đống cắm cọc ở đằng sau, không giúp đỡ cũng không nói chuyện, lại nổi bật khác thường.
Có chết thì Trầm Nghiên cũng không hiểu rốt cuộc là hai người này đang làm gì? Lẽ nào Ma hậu không tín nhiệm mình, phái họ đến giám thị?
Trầm Nghiên không nhịn được mà muốn ngửa mặt lên trời thở dài -- Sự trung thành của Trầm Nghiên có trời đất chứng giám mà, hơn một nghìn bảy trăm năm nay chưa bao giờ có hai lòng với Tôn thượng cả!
Tên ở nhân giới của Trầm Nghiên là Trần Nhị Ngưu, sau khi thôn trưởng biết nhóm Lý Do Hỉ đang ở nhà hắn ta, đặc biệt chạy đến dặn dò: “Nhị Ngưu này, bạn bè tiên nhân của Hà thần sống trong nhà cậu, phải chiêu đãi cho tốt vào nhé.”
Trầm Nghiên cười hờ hờ đáp ứng.
Hắn ta nào dám chiêu đãi không tốt, đó là Ma tôn cơ đấy!
Buổi trưa, Trầm Nghiên về nhà nấu cơm hầu hạ đoàn người già trẻ này.
Thôn dân đi ngang qua thấy Bách Lý Lộ Lộ xoay quanh hắn ta như con bướm, người nào cũng hành lễ bằng ánh mắt chăm chú, “Nhị Ngưu, thật may mắn nha, hê hê.”
Trầm Nghiên chỉ có thể lắc đầu cười khổ.
Trầm Nghiên ôm đồ ăn vào bếp, Bách Lý Lộ Lộ cũng hứng trí bừng bừng xắn tay áo đuổi theo: “Tôi giúp nhé!”
Trầm Nghiên ngăn nàng liên tục: “Không được, không được!” Hắn ta còn chưa chạm đến Bách Lý Lộ Lộ, tay phải của Bách Lý Minh Minh đã cầm lấy chuôi đao, “Hử?”
Trầm Nghiên vội vàng buông tay, đành thở dài trong lòng.
Nhớ năm đó đi theo Ma tôn đốt giết cướp giật khắp bốn phương, rất chi là uy phong.
Thời gian nghìn năm đã bị củi gạo dầu muối của nhân giới mài mòn đến chẳng còn tính cách gì nữa.
Còn may mà Tôn thượng không có ở đây, nếu không, bị ngài nhìn thấy dáng vẻ chẳng ra gì của mình, có lẽ sẽ thất vọng đấy.
Bách Lý Lộ Lộ nghiêng đầu, nói rất ngây thơ: “Vì sao không được, A Hỉ nói tình cảm là phải bồi đắp, nên tôi muốn mỗi ngày đều đi theo huynh, bồi đắp tình cảm!”
Trầm Nghiên à một tiếng, chớp mắt nhảy ra từ hồi ức, hỏi: “Cái gì, cái gì? Tình cảm gì?”
Bách Lý Lộ Lộ thấy hắn ta bối rối, lại giải thích: “Huynh rất giống đại phụ thân của tôi, cho nên tôi cũng muốn giống như nương tôi, xin huynh chỉ bảo một chút cái gì là đau khổ của tình yêu, còn mong huynh đừng ngần ngại mà khai sáng cho tôi (2).”
Trầm Nghiên càng khó hiểu hơn, “Gì cơ, cô muốn nhận tôi làm cha? Không được, không được!”
Chị em của Ma hậu muốn nhận ta làm cha, thế không phải ta biến thành cha của Tôn thượng à? Thế này vai vế sẽ rối loạn hết cả lên! Trầm Nghiên vạn lần không dám mà! Trầm Nghiên tuyệt đối không hai lòng với Tôn thượng đâu!
Bách Lý Minh Minh nhìn không nổi nữa, đứng ra giải thích: “Lung ta lung tung cái gì đấy, là tiểu thư nhà chúng ta xem trọng ngươi! Ngươi biểu hiện cho tốt vào, nói không chừng về sau có thể ở rể Bách Lý gia đấy! Có biết Tứ Hà thành không? Tiểu thư nhà chúng ta chính là thiên kim của Tứ Hà thành, làm con rể Tứ Hà thành thì ngươi có thể bay lên đầu cành làm phượng hoàng rồi đấy! Bao nhiêu người vắt nát óc mà cũng không vào thành nổi đâu!”
Trầm Nghiên bỗng tỉnh ngộ, Bách Lý gia ở Tứ Hà thành? Thiên kim của thành chủ phu nhân? Con rể?
Chẳng lẽ có bánh nướng từ trên trời rơi xuống thật? Nếu thật có thể trèo lên cành cao, có tài lực của Tứ Hà thành giúp đỡ thì có hy vọng khôi phục Xích Huyết giới đây! Ma tôn cũng không cần phải đi đánh cướp gạo và bột mỳ nữa rồi! Chúng ma nghèo khổ của Xích Huyết giới đều có thể được ăn no rồi!
Trầm Nghiên không nhịn được lại ngửa mặt lên trời thở dài một lần nữa -- Tôn thượng, cuối cùng Trầm Nghiên có thể làm được một việc có ích vì ngài rồi!
Kê Vô Trần không nghe được tiếng lòng của hắn ta.
Mỗi ngày Lý Do Hỉ đều đi vào thôn xem tiến độ xây dựng miếu, sau đó xuống nước báo cáo với Vô Chi Kỳ.
Thập Dương lo lắng nàng đi rồi không quay lại, bây giờ đi đâu cũng phải theo sát như một cái đuôi, không rời một tấc, không hổ là “huynh đệ tốt” của Bách Lý Minh Minh.
Lúc cơm tối, Lý Do Hỉ quay lại.
Buổi chiều đã xong hoàn toàn miếu Hà thần, nàng còn tham gia nghi thức cắt băng nữa.
Vô Chi Kỳ đã có hương khói, vô cùng hài lòng, tặng nàng không ít mảnh sắt vụn.
Trên bàn cơm, Lý Do Hỉ tuyên bố: “Ngày mai tôi muốn đi rồi, Thập Dương và Viên Viên phải đi cùng tôi.” Ánh mắt nàng chuyển qua chuyển lại giữa Bách Lý Lộ Lộ và Trầm Nghiên, hỏi: “Lộ lộ, mấy ngày nay cô tiến triển thế nào rồi?”
Trầm Nghiên đặt đũa xuống, việc như giải cứu Ma tôn thì đương nhiên hắn ta muốn đi cùng! Chỉ là hắn ta còn chưa mở miệng thì Bách Lý Lộ Lộ đã giành trước: “A Hỉ, lần này tôi muốn ở lại đây bồi đắp tình cảm với Nhị Ngưu!” Nói xong, nàng ấy nhìn sang Trầm Nghiên, ánh mắt tràn ngập mong đợi: “Huynh cảm thấy thế nào, Nhị Ngưu?”
Nội tâm Trầm Nghiên giãy dụa, ở lại làm con rể Tứ Hà thành hay là đi cứu người với họ đây? Đều là vì Ma tôn, vì Xích Huyết giới, thật khó chọn mà!
Lý Do Hỉ thấy hắn khó xử, cười nói: “Thế Trầm Nghiên ở lại đi, một ma như anh đi cùng tôi sẽ thành mục tiêu lớn.
Nhỡ đâu ngày nào đó kẻ thù của Tôn thượng nhà anh phát hiện ra anh rồi tìm đến, thế thì ngược lại, càng thêm phiền toái.
Anh cứ trồng trọt trên ruộng của anh đi, trước đây như thế nào thì bây giờ cứ làm như thế, được không?”
Trầm Nghiên suy tư một lúc, nghĩ đến nhất định Ma hậu không phải là người phàm, nếu không sao có thể cứu Ma tôn được? Hơn nữa, Ma hậu nói thật sự có lý, người nhiều lại thành chướng ngại.
Hơn nữa, xác thật là vị trí con rể Tứ Hà thành rất mê người đấy…..
Bách Lý Lộ Lộ gắp một miếng thịt cho hắn ta, nụ cười tươi như hoa đào: “Nhị Ngưu, huynh cứ ở lại đây với tôi đi! Tôi muốn sống thử cuộc sống năm đó của nương.
Huynh làm ruộng, tôi canh cửi, huynh dẫn nước về tôi tưới vườn, thế nào?”
Trầm Nghiên ngẩng đầu nhìn Lý Do Hỉ, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, ra sức gật đầu.
Tôn thượng, Tôn thương ơi, Trầm Nghiên quyết không làm nhục sứ mệnh!
Hôm sau.
Bách Lý Lộ Lộ dắt Trầm Nghiên, Bách Lý Minh Minh ra cửa thôn tiễn Lý Do Hỉ.
Thôn trưởng lão nhân gia còn tặng riêng nàng một rổ trứng gà và một cái bánh nướng