Một trận bão cát thổi mọi người tản ra.
Đầu lĩnh đội chim triệu tập vũ nhân bị phân tán trong sa mạc đi tìm người.
Rất nhanh đã tìm thấy Thập Dương, Lý Viên Viên và Bách Lý Minh Minh, đưa họ đến một trấn nhỏ gần nhất.
Chỉ không thấy duy nhất Lý Do Hỉ và Bách Lý Lộ Lộ.
Bách Lý Minh Minh không yên tâm, còn muốn đi tìm.
Nhưng Dương Thiền Tông giới lớn cực kỳ, cát vàng vô biên vô hạn, đến cả vũ nhân cũng không tìm thấy, hắn có mỗi hai cái chân thế này thì đi tìm đến tận lúc nào được?
Thập Dương nói: “Nếu mục tiêu của chúng ta là Tây Sơn tự, không bằng đến đấy xem thử trước đã, nói không chừng họ cũng đã đến rồi thì sao?”
Mặc dù Bách Lý Minh Minh hơi lo lắng, lại chẳng có cách nào khác, chỉ đành đồng ý.
Ba người lại khởi hành đi đến Tây Sơn tự.
So sánh với Lý Do Hỉ, vận may của Bách Lý Lộ Lộ tốt hơn nhiều.
Nàng ấy vừa tỉnh lại thì thấy có mấy chàng trai khôi ngô, ở trần, toàn thân ánh vàng, đứng xung quanh.
Người nào người nấy cao to, vạm vỡ, cơ bắp rắn chắc, ẩn chứa cảm giác sức lực mạnh mẽ.
Nàng ấy ôm trái tim nhỏ, lần đầu tiên đối mặt với cảnh này, chỉ thấy trái tim đập thình thịch loạn cả lên, nói chuyện cũng không lưu loát, “Anh, anh, anh, các anh là ai thế…..”
Chàng trai đứng đầu đỡ nàng ấy dậy.
Xích lại gần, nàng ấy chỉ cảm thấy nhiệt độ thân thể đối phương rất cao, nóng nóng, độ ấm của bàn tay to xuyên qua quần áo, truyền đến thân thể nàng ấy, một mảnh nóng bỏng.
Khuôn mặt đối phương cương nghị, chính trực, ngay thẳng, nhìn có vẻ không giống người xấu.
Quả nhiên, Bách Lý Lộ Lộ nghe thấy hắn ta nói: “Chúng tôi là đệ tử Kim Cương phái, tôi là Kim Kiên, mấy vị này là sư đệ của tôi.
Sa mạc này có yêu quái hoành hành, sao cô lại ở đây một mình?”
Nửa người nàng ấy bị chôn vùi trong cát vàng, Kim Kiên nắm cánh tay nàng, khẽ kéo ra.
Nàng ấy nói: “Tôi, tôi, tôi với bạn tôi bị bão cát thổi phân tán.
Đây là đâu thế, tôi phải đi Tây Sơn tự, các anh có thể giúp tôi không…..”
Kim Kiên nói: “Đây là Dương Thiền Tông giới, nếu cô nương muốn đi Tây Sơn tự, không bằng theo chúng tôi.
Đợi xử lý xong yêu quái, sẽ đưa cô nương đến nơi an toàn.”
Bách Lý Lộ Lộ khẽ gật đầu, bám chặt lấy cánh tay cường tráng của hắn ta, sợ hãi nói: “Các anh không phải người xấu đấy chứ?”
Mấy chàng trai cất giọng cười to, Kim Kiên lộ ra hàm răng trắng, đều tăm tắp, “Cô nương có thể yên tâm, chúng tôi tuyệt đối không xấu.”
Nàng ấy gật đầu, đang muốn nhấc chân đi theo, đột nhiên thân thể lại mềm nhũn, đổ vào lòng Kim Kiên.
Nàng ấy bám víu vào ngực Kim Kiên, bàn tay chỉ cảm thấy cơ ngực rắn chắc vô cùng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên ngay lập tức, “Tôi, chắc là chân bị trẹo rồi.”
Kim Kiên ngồi xổm xuống ngay, “Không sao.
Thế để tôi cõng cô đi.”
Bách Lý Lộ Lộ há miệng, vốn còn muốn được bế cơ, nhưng cũng không phản bác, trèo lên lưng hắn, ôm cổ hắn.
Dương Thiền Tông giới là nơi tụ tập của Phật tu toàn thiên hạ, nhưng trừ Phật tu, ở đây vẫn còn một ít các môn phái đặc thù khác.
Kim Cương phái là một trong số đó.
Kim Cương phái chỉ thu nhận đệ tử có linh căn thổ hệ, chủ yếu là rèn luyện thân