"Hủ, có chuẩn bị thuyền lớn cho ta không?"
Hàn Vận nằm gối đầu lên vai Hiên Viên Hủ, nghịch ngợm nhéo cơ ngực của hắn.
Hiên Viên Hủ cười.
"Không chuẩn bị dám đến sao?"
Sợ là đến đây cũng sẽ bị đuổi đi, người tham tiền này chuyện gì làm không được.
"Hắc hắc, số báu vật này ta nhất định lấy được rồi."
Hàn Vận tự tin cười, có số báu vật này thì có thể không cần phấn đấu hai mươi năm.
Hiên Viên Hủ lại nghĩ khác, tuy rằng tiền tài quan trọng, nhưng tế lễ kia càng đáng quan tâm hơn.
"Tế lễ là làm chuyện gì?"
Mặc dù ở trên đường đi nghe trưởng lão nói một ít, nhưng cụ thể lại không có nói rõ trình tự tế lễ.
Hàn Vận ngáp một cái nói.
"Tế lễ chính là tế lễ."
Kỳ thật Hàn Vận cũng không rõ ràng, nhưng mặc kệ là chuyện gì xảy ra, chỉ cần không mất mạng thì cái gì cũng không sao cả.
"Nói rõ ràng xem."
Hiên Viên Hủ thần sắc ngưng trọng. Xem ra Vận Nhi cũng không biết tế lễ là làm gì. Nếu nguy hiểm đến tính mạng thì dù có nhiều tiền cũng không thể dùng.
"Thôi, ngủ trước, ngày mai gọi Lục Triển Tường tới hỏi chẳng phải sẽ biết sao."
Hiên Viên Hủ thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nói:
"Thật không biết nên làm gì?"
"Rau trộn."
Hàn Vận phun ra một câu, liền rụt đầu nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ.
Hiên Viên Hủ cười khổ, nhéo nhéo cặp mông tròn xoe.
"Tiểu Trư này."
Hàn Vận bất mãn vặn người, đã phát hiện hung khí mới yên tĩnh không lâu lại một lần nữa đứng lên.
"Dã thú, đừng tới !"
Hàn Vận đột nhiên mở to hai mắt, lại đến sẽ chết mất.
"Ngủ."
Hiên Viên Hủ vỗ vỗ đầu Hàn Vận, ảo não vì thân thể có phản ứng. Rõ ràng đã làm ba lượt lại không chút thỏa mãn.
Hàn Vận thấy Hiên Viên Hủ không có ý ép buộc mình, nên thở phào nhẹ nhõm, đồng thời có chút bất mãn. Chẳng lẽ mình không có mị lực sao?
Hàn Vận nheo mắt, cố ý dùng đầu gối đụng chạm hung khí kia, cho đến khi nó lớn thêm một vòng mới dừng khiêu khích.
"Vận Nhi, đừng đốt lửa."
Hàn Vận cười hắc hắc.
"Hay là Hủ không được, như vậy để ta đến."
Hiên Viên Hủ nhìn Hàn Vận với vẻ nghi hoặc nói:
"Được không đó?"
Hàn Vận bị châm lửa giận.
"Dám nói ta không được !"
Mạnh mẽ bò lên trên người Hiên Viên Hủ, chỗ vết thương nào đó bị cử động mạnh khiến Hàn Vận đau nhe răng trợn mắt.
Hiên Viên Hủ bất đắc dĩ cười.
"Được rồi, ngủ đi."
Cố ép buộc dục vọng xuống. Nếu không Vận Nhi cũng đừng nghĩ xuống giường.
Bị coi khinh như thế, Hàn Vận nhe răng cắn lên cổ Hiên Viên Hủ một cái.
"Vận Nhi, không có sức sao?"
Hiên Viên Hủ không để ý nói.
Hàn Vận nức nở hai tiếng. Quả thật không có một chút khí lực, cắn không giống cắn, giống cạp cạp hơn. Hàn Vận buồn bực xoay người, đưa lưng về phía Hiên Viên Hủ.
Hiên Viên Hủ đành phải dùng nội lực áp chế dục vọng của mình, ôm lấy đại thúc tham tiền của hắn dần dần đi vào giấc ngủ.
Giữa trưa, rốt cuộc hai người ngủ say trong nhà gỗ nhỏ cũng có động tĩnh.
"Người đâu chuẩn bị nước tắm."
Giọng Hiên Viên Hủ vang lên ở ngoài phòng, nhưng trong phòng lại không nghe một tiếng.
Hai thị nữ ngoài cửa biết đối phương chỉ dùng nội lực nhắn mệnh lệnh, nên không có lên tiếng trả lời, mà lẳng lặng đi chuẩn bị.
"Vận Nhi dậy đi, ngủ hai ngày rồi."
Hiên Viên Hủ vỗ vỗ khuôn mặt Hàn Vận.
"Không, để ta ngủ một chút nữa đi."
Hàn Vận hoàn toàn không có ý rời giường.
"Đừng ngủ, dậy tắm rửa ăn cơm, để đói bụng sẽ không tốt."
Hiên Viên Hủ tiếp tục nói.
"Đừng như vậy, đợi mọi thứ chuẩn bị xong ta sẽ dậy."
Hàn Vận vẫn như trước không có mở mắt.
Đúng lúc này cửa mở, bọn thị nữ đem đồ dùng tắm rửa và nước ấm vào.
"Nước đã chuẩn bị xong."
Đợi hai thị nữ rời khỏi, Hiên Viên Hủ ôm Hàn Vận đến phòng tắm.
"Gạt người."
Hàn Vận ở trong lòng Hiên Viên Hủ lại không có nghe tiếng bọn thị nữ kia.
Cho đến khi thân thể chìm trong nước, Hàn Vận rốt cuộc mở to hai mắt.
"Phát ngốc cái gì, tách chân ra một chút."
Hàn Vận đem chân tách ra, tùy ý Hiên Viên Hủ tẩy rửa cho mình, dù sao nên nhìn cũng đã nhìn, cũng chạm qua không ít lần.
"Xong rồi."
Tắm rửa cho Hàn Vận và mình xong, Hiên Viên Hủ ôm Hàn Vận ra.
Khi hai người mặc quần áo xong, bọn thị nữ cũng đã chuẩn bị xong bàn ăn.
"Hai vị công tử mời dùng."
Hiên Viên Hủ nhìn nhìn thức ăn trên bàn, đúng là được chuẩn bị kỹ lưỡng. Hai người đã hai ngày chưa ăn cơm, đồ ăn phần lớn là món dễ tiêu hóa.
Hàn Vận cầm lấy bát đũa, há to miệng bỏ thức ăn vào. Ngủ cũng không thấy đói bụng, lúc này thật đúng là giống quỷ đói.
So với Hàn Vận, động tác ăn cơm của Hiên Viên Hủ rất nhã nhặn, thỉnh thoảng còn chia thức ăn cho Hàn Vận. Đợi Hàn Vận ăn xong, Hiên Viên Hủ ăn hết phần còn thừa lại.
"Ta muốn gặp Lục Triển Tường."
Hiên Viên Hủ nói với bọn thị nữ.
"Dạ, nô tỳ lập tức đi thông báo cho tộc trưởng."
Một trong số thị nữ hành lễ rồi rời đi.
"Gấp cái gì, dù sao đã đồng ý rồi, hiện tại hối hận cũng không còn kịp