Lục Triển Tường nói xong, Hàn Vận cùng Hiên Viên Hủ đều đã trầm mặc.
"Ngươi nói Vận Nhi chính là Dương Chi sứ giả kia sao?"
Hiên Viên Hủ trầm giọng hỏi. Nếu trước đây hắn nhất định sẽ nói Lục Triển Tường là đang nói bậy, nhưng hiện tại hắn tin, bởi vì Vận Nhi quả thật không phải người thế giới này.
Lục Triển Tường gật đầu.
"Tộc của ta mỗi một đời tộc trưởng đều đi tìm người có đôi mắt đỏ, mà trừ đôi mắt đỏ còn phải có một đặc điểm khác, chính là có thể nhìn ra ảo cảnh, điểm này cũng đã được chứng thật."
"Nói nhiều như vậy làm cái gì, thử qua chẳng phải sẽ biết hay sao."
Lục Triển Tường mỉm cười.
"Hàn công tử nói rất đúng. Yên tâm, tế lễ cây sinh mệnh sẽ không có nguy hiểm quá lớn đối với Hàn công tử đâu. Chỉ cần dùng ít máu tươi của Dương Chi sứ giả tưới lên thân cây. Về phần bao nhiêu.... tuy rằng ta không biết nhưng tuyệt đối sẽ không quá giới hạn có thể. Nếu xảy ra việc ngoài ý muốn, ta sẽ lập tức dừng tế lễ."
Hiên Viên Hủ thở phào nhẹ nhõm.
"Vận Nhi tự quyết định?"
"Mọi thứ đã chuẩn bị xong, đại khái năm ngày sau có thể tiến hành. Trong khoảng thời gian này Hàn công tử nhất định phải giữ sức khỏe cho tốt, như vậy cam đoan tế lễ sẽ thuận lợi hoàn thành."
Hàn Vận cười cười.
"Yên tâm đi, tuy rằng võ công ta không cao nhưng thân thể cũng coi như khỏe mạnh."
Nếu không khỏe sớm đã bị dã thú Hiên Viên Hủ này làm cho chết.
"Được rồi, không có việc gì ta đi trước, chỗ cây sinh mệnh còn cần ta đến giám sát."
Lục Triển Tường đứng dậy đi ra. Trình tự tế lễ quyết định tồn vong của Hải Tâm Đại Lục.
Hàn Vận cùng Hiên Viên Hủ đứng dậy đưa tiễn.
Đợi Lục Triển Tường rời khỏi, Hiên Viên Hủ ôm lấy Hàn Vận từ phía sau, tham lam ngửi mùi hương của trên người đối phương.
"Làm sao vậy?"
Hàn Vận hỏi, trạng thái của Hủ thực dị thường.
"Ta không muốn cho Vận Nhi đi làm cái tế lễ kia."
Hiên Viên Hủ rầu rĩ nói. Tuy rằng Lục Triển Tường cam đoan không ảnh hưởng tính mạng Hàn Vận, nhưng những cái khác thì sao, dù sao cần bao nhiêu máu không ai biết.
Hàn Vận cười trìu mến.
"Yên tâm, ta có chừng mực."
Hàn Vận còn luyến tiếc dã thú này sao chết được.
"Bảo bối, cứng lên rồi."
Tay Hiên Viên Hủ đưa đến trước người Hàn Vận, trêu đùa thổi khí ở bên tai Hàn Vận.
"Hỗn đản, không sờ mó thì nó cứng lên được sao?"
Hàn Vận nổi giận nói. Không biết vì sao bị Hiên Viên Hủ cầm giữ thì tiểu Vận Vận lại cứng lên, ai da, sa đọa rồi.
"Ta thích làm cho nó cứng lên."
Hiên Viên Hủ cười vô lại. Hắn thích thấy Vận Nhi vì hắn mà động tình.
"Ta cũng vậy."
Hàn Vận nheo mắt, tiểu Hủ đâm vào eo cũng rất thích.
"Ha ha."
Hiên Viên Hủ buông Hàn Vận ra. Vì năm ngày sau là tế lễ Vận Nhi phải bảo trì thể lực, lại bị ép buộc sẽ không xong.
Hàn Vận bĩu môi, kéo tay Hiên Viên Hủ.
"Đi, mang Hủ tới một chỗ."
Hiên Viên Hủ theo Hàn Vận rời khỏi nhà gỗ. Hiên Viên Hủ không hỏi Hàn Vận đi chỗ nào, bởi vì dù là nơi nào hắn cũng sẽ đi cùng đối phương.
"Tới đó."
Hàn Vận chỉ vào cánh rừng tùng phía trước.
"Nơi này rất đẹp."
Hiên Viên Hủ tán thưởng, trên đảo rất nhiều chủng loại cây cỏ, đa số hắn chưa bao giờ gặp qua.
"Chỗ đẹp còn ở phía sau."
Hàn Vận cười thần bí, giảo hoạt giống một tiểu hồ ly.
"Hả?"
Hiên Viên Hủ cũng thấy hưng phấn.
Hai người đi qua những cây tùng đến chỗ có rất nhiều bụi hoa, từ trung tâm truyền đến tiếng nước chảy róc rách.
"Đây là....?"
Hiên Viên Hủ nhìn về phía trung tâm đã thấy một hồ nước nhỏ.
"Ha ha, không tệ chứ. Nơi này là ta mới phát hiện."
Hàn Vận đắc ý nói. Lục Triển Tường đã nói qua là hồ nước nóng này có tác dụng tăng cường sức khỏe.
"Vận Nhi là muốn....?"
Hiên Viên Hủ cười tà mị, ý gì không cần nói cũng biết.
"Nghĩ cái gì đâu không!"
Hàn Vận tức giận nói.
"Không phải võ công của Hủ vẫn trì trệ không tiến, ngâm nước này không chừng sẽ có đột phá."
Hàn Vận đã thử qua, rất hiệu quả, tuyệt đối còn hơn linh đan diệu dược.
Hiên Viên Hủ cười nhu hòa. Không hề nghĩ tới lời mình nói lúc trước Vận Nhi đều nhớ rõ.
"Cùng nhau ngâm."
Hiên Viên Hủ ôm eo Hàn Vận. Vận Nhi luôn luôn là người hắn yêu nhất.
"Được."