Giai Nhân Là Trộm

Tế lễ


trước sau



"Hủ... Hủ..... muốn..... làm gì !"

Hàn Vận biết rõ còn cố hỏi.

"Tuy rằng làn da Vận Nhi không tệ, nhưng dùng Nguyệt Thanh Xà bảo dưỡng sẽ càng đẹp hơn."

"Không cần, lấy xa một chút đi!"

Hàn Vận dùng cả tứ chi chiến đấu.

"Vận Nhi đừng sợ, đây chỉ là một con rắn nhỏ, cũng không cắn người."

Hiên Viên Hủ không chỉ không có đem rắn ra xa, ngược lại càng tiếp cận thân thể Hàn Vận.

"Ui ui...., Hiên Viên Hủ nếu dám bắt nó để trên người của ta, hai chúng ta đoạn tuyệt!"

Lời nói độc địa, nhưng vẻ mặt hoảng sợ muốn khóc, nào có chút tàn nhẫn.

Hiên Viên Hủ khẽ nhíu mày, tuy rằng hắn biết Hàn Vận không thích rắn, nhưng không có nghĩ đến lại sợ hãi như vậy. Kế hoạch tiếp theo càng không thể thi hành.

"Thật sự không cần ?"

Hiên Viên có chút thất vọng dò hỏi.

"Không cần, đem nó ra xa đi!"

Hàn Vận vẻ mặt kháng cự.

Hiên Viên Hủ thở dài một tiếng. Hắn phát hiện từ lúc quen biết Hàn Vận tới nay, hắn thở dài càng ngày càng nhiều. Hắn thật sự không có biện pháp với vị đại thúc này.

"Quên đi."

Hiên Viên Hủ vẻ mặt uể oải buông Hàn Vận ra. Nhìn Nguyệt Thanh Xà trong tay, hắn cũng không muốn thả đi. Không bằng đem về nuôi trước, đợi Vận Nhi không còn sợ sẽ lấy ra dùng. Hiên Viên Hủ bơi tới bên bờ, cẩn thận lấy túi nhỏ đeo bên mình cho con rắn vào trong.

Hàn Vận khẽ nhíu mày.

"Giữ nó làm cái gì ?"

Hiên Viên Hủ trợn mắt nói dối.

"Đem về làm bạn với Tiểu Hoa."

Hàn Vận tuy rằng không quá tin, nhưng cũng không nghi ngờ.

"Ngâm lâu quá làn da cũng bị nhăn nheo, ta lên bờ đây, ngày mai lại đến."

Hàn Vận bơi tới bên bờ. Hiên Viên Hủ gật đầu.

Hai người mặc quần áo vào, cùng bước chậm rãi đi trở về nhà gỗ.

Đảo mắt một cái đã qua năm ngày, tế lễ đã chuẩn bị xong.

Qua mấy ngày ngâm mình trong hồ nước nóng, Hiên Viên Hủ cảm thấy đình trệ nhiều năm có đột phá, võ công hắn hiện tại tăng vọt.

"Hàn công tử, có thể xuất phát chưa?"

Lục Triển Tường tự mình đi đón Hàn Vận đến cây sinh mệnh.

"Được rồi."

Hàn Vận phủi phủi quần áo không hề có nếp nhăn nào, cùng Hiên Viên Hủ rời khỏi nhà gỗ.

Lục Triển Tường mặc một thân y bào màu đen, eo đeo đại đao, không giống như là đi tế lễ mà giống đi đánh giặc.

Bên hông Hiên Viên Hủ cũng có một thanh trường kiếm.

Đây là lần đầu tiên Hiên Viên Hủ nhìn thấy cây sinh mệnh, nhưng hắn cảm giác cây này thật rất quái dị, so với tên gọi 'sinh mệnh', gọi là 'Tử vong' càng thích hợp hơn.

"Đây là......"

Hàn Vận nhìn bốn phía. So với lúc vừa bước chân lên đảo, hiện tại số người đông hơn rất nhiều lần. Có già có trẻ có nam có nữ, hình như là toàn bộ dân chúng Hải Tâm Đại Lục đều đến đông đủ.

"Cho mời Dương Chi sứ giả."

Một người trưởng lão râu tóc bạc trắng đứng ở dưới tàng cây, cất cao giọng hô.

Lục Triển Tường nhìn Hàn Vận mỉm cười. Hàn Vận cùng Hiên Viên Hủ đứng ở trung tâm.

Lục Triển Tường làm ra tư thế mời, Hàn Vận tiến lên một bước.

Dưới cây cổ thụ đặt một tế đàn, chính giữa tế đàn bị khoét một lỗ, đáy nối với một ống dẫn đưa thẳng vào rễ cây.

Ở đây có bảy vị trưởng lão, tính cả người vừa nói chuyện kia là đúng tám người.

"Cây sinh mệnh, sinh mệnh lúc đầu, thần linh trên đảo xin ban cho tộc của chúng con cơ hội chuộc lỗi......"

Bài văn tế dài dòng đọc lên nước miếng bay tứ tung. Hàn Vận nghe đến đầu cháng váng não căng trướng, thân lung lay sắp đổ, bài tế văn rốt cục tiến vào kết thúc.

"Tế lễ bắt đầu, cho mời Dương Chi sứ giả cứu sống lại cây sinh mệnh ! mọi người quỳ !"

Các trưởng lão dẫn đầu quỳ rạp xuống đất.

Lục Triển Tường kéo ống tay áo Hàn Vận, ý bảo có thể bắt đầu.

Hàn Vận giờ này mới phản ứng, mới nhớ đến Dương Chi sứ giả chính là mình.

"Khụ khụ."

Hàn Vận ho nhẹ hai tiếng, đi đến trước tế đàn.

Lục Triển Tường nửa quỳ bên cạnh Hàn Vận, về phần Hiên Viên Hủ cũng không phải người Hải Tâm Đại Lục bởi vậy không cần giữ lễ tiết.

Cầm lấy chủy thủ trên tế đàn, Hàn Vận vén ống tay áo lên, đem chủy thủ nhẹ nhàng cắt cổ tay một chút, máu chảy ra. Đưa cổ tay đến trung tâm tế đàn, máu đỏ tươi chảy ròng xuống ống dẫn đưa đến rễ cây.

Hiên Viên Hủ đứng ở bên cạnh Hàn Vận, nhìn thấy máu không ngừng chảy ra, trong lòng rầu rĩ khó chịu. Nhưng đây là Vận Nhi lựa chọn, hắn sẽ không ngăn cản, chỉ biết yên lặng chờ.

Khi máu tiếp xúc với rễ cây, cây đại thụ vốn yên tĩnh đột nhiên run run hai cái.

Ảo cảnh bắt đầu như ẩn như hiện. Những hài cốt lờ mờ xuất hiện trên các nhánh cây.

"Ô."

Hiên Viên Hủ lạnh người. Tuy rằng có nghe nói cây sinh mệnh quỷ dị, nhưng khi thật sự nhìn thấy cũng

không khỏi chấn động.

Máu chảy ra càng nhiều sắc mặt Hàn Vận bắt đầu trở nên trắng bệch. Cây sinh mệnh càng run rẩy kịch liệt hơn. Một trận lay động đi qua, nhánh cây bắt nhú ra mấy chồi non màu xanh. Hàn Vận mỉm cười, xem ra máu có tác dụng.

Nét mặt của những người quỳ gối dưới tàng cây cũng thay đổi, rạng rỡ hơn.

Lục Triển Tường lại khẽ nhíu mày. Hắn nghĩ cứu cây sinh mệnh sẽ không đơn giản như vậy. Không phải nói cây chết thì những người trên đảo này cũng sẽ chết mà linh hồn không thể siêu thoát sao.

Ngay khi Hàn Vận cùng mọi người mừng rỡ như điên, trời đang nắng bắt đầu bị mây đen bao trùm.

Lục Triển Tường lập tức đứng dậy, cầm đao bảo hộ ở bên cạnh Hàn Vận.

Nhìn thấy động tác của Lục Triển Tường, Hiên Viên Hủ cũng rút kiếm ra, vẻ mặt cảnh giác nhìn về phía cây sinh mệnh.

Gió thổi làm lá cây lay động vang lên tiếng, những hài cốt treo trên cây bắt đầu rời khỏi cành cây. Những hài cốt đó đứng ở dưới tàng cây thật quỷ dị, giống như người bảo vệ cây cổ thụ.

Đột nhiên, mấy bộ xương kia cử động khung xương, phát ra âm thanh lộp cộp.

"Đánh!"

Lục Triển Tường đột nhiên quát to một tiếng.

Ngay khi chúng tấn công Hàn Vận, Hiên Viên Hủ cùng Lục Triển Tường đồng thời che ở trước người Hàn Vận.

"Đây là chuyện gì !"

Hiên Viên Hủ nổi giận nói.

"Oán niệm, đó là oán niệm của cây sinh mệnh, chỉ khi cây hoàn toàn sống lại mấy hài cốt đó mới có thể khôi phục bình thường !"

Lục Triển Tường vung đại đao bổ xuống đầu bộ xương trước mặt, tuy rằng bộ xương này chính là tổ tông của hắn.

"Cộp"

Đại đao chỉ lưu lại một cái dấu mờ nhạt trên hộp sọ.

"Đáng chết !"

Hiên Viên Hủ nhìn thoáng qua sắc mặt tái nhợt của Hàn Vận, hiển nhiên hiện tại không thể dừng lại, nếu không không chỉ có những người này chết, mà hắn cùng Vận Nhi cũng chạy không khỏi!

Lục Triển Tường lập tức quát:

"Tám vị trưởng lão !"

Những vị trưởng lão đều rút vũ khí tùy thân mang theo ra, bắt đầu chống lại nhóm hài cốt đang tấn công.

Hiên Viên Hủ rút kiếm ngăn cản, mặc dù không thể chiến thắng, nhưng có thể tranh thủ một ít thời gian.

Lại một hài cốt tấn công tới, xem ra thi thể này chết gần đây nên trên người còn có nhiều chỗ thịt thối.

Hiên Viên Hủ nhìn Hàn Vận mất máu quá nhiều hình như muốn không xong, vạn phần lo lắng, lại nhìn thi thể ghê tởm này. Đột nhiên Hiên Viên Hủ phát hiện nó còn trái tim, tuy rằng trái tim đã không còn đập. Linh quang chợt lóe lên, Hiên Viên Hủ rút kiếm tiến lên, từ phòng ngự biến thành tấn công, mũi kiếm đâm thẳng chỗ trái tim thi thể.

"Xì."

Thi thể cuồng loạn lui ra sau, tuy rằng không cam lòng vẫn còn vặn vẹo thế nhưng đã yếu đi.

Hiên Viên Hủ nhíu mắt lại, đem nội lực tập trung vào kiếm, rút kiếm ra, chém bay đầu thi thể.

Thi thể bất động.

"Đầu, chém đầu bọn họ!"

Hiên Viên Hủ hét lớn một tiếng.

Tám vị trưởng lão cùng Lục Triển Tường lập tức tấn công, dùng vũ khí hướng tới cổ mấy hài cốt đánh vào.

Hiên Viên Hủ đỡ lấy thân thể Hàn Vận lung lay sắp đổ.

"Thế nào ?"

Hiên Viên Hủ lo lắng nói.

"Không có việc gì."

Hàn Vận suy yếu nói.

Hiên Viên Hủ lẳng lặng canh giữ ở bên cạnh Hàn Vận.

"Nếu Vận Nhi xảy ra cái gì ngoài ý muốn, ta sẽ khiến người trên đảo này chôn cùng, sau đó ta cũng theo Vận Nhi."

Hàn Vận chấn động, cảm thấy lòng mình thật ấm áp.

"Yên tâm, ta sẽ không để mình có việc đâu."

Có được người yêu mình như vậy còn cầu cái gì, sao có thể bỏ đi trước được.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện