Vấn đề này tuyệt đối không phải là chuyện nên nói, Hiên Viên Hủ lập tức ngồi dậy.
"Vận Nhi đói bụng không? Ta đi phòng bếp chuẩn bị."
Hàn Vận mỉm cười.
"Đi đi."
Hàn Vận cũng là bất chợt nghĩ đến, cũng không có ý tứ khác. Dù sao chuyện đó cũng đã qua đi, cứ để trong lòng đối với hai người đều khổ sở.
Hiên Viên Hủ thấy Hàn Vận không có tiếp tục đề tài này, thở phào nhẹ nhõm. Trong lòng vẫn tự trách, mỗi một lần nghĩ đến Vận Nhi lúc ấy, hắn liền thống hận chính mình.
Hàn Vận nằm ngửa trên giường lớn, nhìn tấm màn hoa lệ trước mắt.
Đúng lúc này ở ngoài cửa vang lên một giọng nói.
"Hàn công tử."
"Tiến vào."
Hàn Vận cũng không quay đầu nhìn. Hàn Vận nghĩ người có thể đi vào chỗ này tuyệt đối đều là người mình biết.
"Tham kiến công tử."
Một thiếu niên đến trước giường quỳ xuống.
"Chuyện gì?"
Hàn Vận quay đầu nhìn về phía người tới.
"Ngươi là Chính Nhi sao?"
"Dạ."
"Đừng quỳ, nhanh đứng lên, thù của ngươi báo chưa?"
Chính Nhi đứng lên, nhếch miệng cười.
"Báo rồi. Hủ Vương gia tìm cho Chính Nhi một vị sư phó. Sau một thời gian cố gắng, rốt cục Chính Nhi cũng giết được những kẻ thù."
Đương nhiên nếu không có người của Vương phủ giúp, hắn cũng sẽ không dễ dàng báo được thù như thế. Cho nên hắn thực cảm kích Hàn công tử. Nếu không có Hàn công tử, hắn không có cơ hội báo thù rửa hận.
Hàn Vận mỉm cười.
"Thù cũng báo xong, sau này có tính toán gì chưa?"
Chính Nhi gật gật đầu.
" Chính Nhi muốn hầu hạ công tử, có thể cống hiến sức lực cho Hàn công tử là phúc của Chính Nhi."
Hàn Vận ngồi dậy, sờ sờ đầu của Chính Nhi.
"Tốt, vừa đúng lúc ta cũng cần người. Trước hết ở lại bên cạnh ta."
Đợi hai người thân mật nói chuyện phiếm xong, Hiên Viên Hủ vẻ mặt ôn hòa bưng mâm thức ăn tiến vào.
"Vận Nhi, thức ăn đã đến."
Hiên Viên Hủ đem thức ăn để trên bàn.
"Được rồi, Chính Nhi cùng ăn không?"
Chính Nhi khẽ cười.
" Chính Nhi không quấy rầy công tử cùng Vương gia dùng cơm. Mấy huynh đệ còn chờ Chính Nhi đến chơi bạc!"
Hàn Vận nhìn bộ dáng vui vẻ của Chính Nhi khi rời phòng. Như vậy mới là một đứa trẻ chứ.
"Nếm thử đi."
Hiên Viên Hủ ân cần nói.
Hàn Vận gắp một đũa măng cho vào miệng.
"Ồ, không tệ."
Hàn Vận tán thưởng. Măng tre thật tươi ngon.
"Lại nếm thử cái này."
Hiên Viên Hủ gắp thịt cá cho Hàn Vận.
"Ừ, cũng được."
Tiếp theo Hiên Viên Hủ bắt đầu gắp mỗi món đồ ăn một chút cho Hàn Vận nếm thử. Cứ gắp lại gắp cho đến khi Hàn Vận vỗ bụng kêu ăn no.
"Thế nào?"
Hiên Viên Hủ có chút chờ mong.
Nhìn thấy thần sắc Hiên Viên Hủ, Hàn Vận đột nhiên có một ý tưởng.
"Mấy thứ này không phải là Hủ làm chứ?"
"Lần trước Vận Nhi không phải nói muốn ăn món ta làm sao?"
Hàn Vận ngẩn ngơ, không hề nghĩ đến thật sự Hiên Viên Hủ sẽ nấu cho mình ăn.
"Tên hỗn đản này."
Tuy rằng là chửi bậy nhưng trong ánh mắt lại toát ra ôn nhu.
Hiên Viên Hủ thích đại thúc miệng không đúng lòng này. Nhưng hắn càng thích hơn nếu Vận Nhi nói cảm nhận ra.
"Ai nha, chẳng lẽ Vận Nhi không thích ăn sao? Vậy về sau ta không làm nữa."
Hiên Viên Hủ ra vẻ mất mát.
"Hủ dám!"
Hàn Vận lập tức tạc mao, gắt gao kéo lấy vạt áo của Hiên Viên Hủ. Về sau mà không làm, ta liền bẻ gãy hung khí của ngươi.
"Vận Nhi cũng đâu có nói thích ăn, không phải sao?"
Hiên Viên Hủ ôm lấy vòng eo đã đẫy đà vì ăn no của Hàn Vận.
Mặt Hàn Vận nóng lên, thấp giọng nói:
"Thích."
"Ha ha."
Hiên Viên Hủ đắc ý hôn lên cái miệng còn bóng loáng vì dính dầu mỡ của Hàn Vận.
"Chỉ có Vận Nhi ăn no, vi phu còn bị đói đây."
Nói xong Hiên Viên Hủ liền ôm Hàn Vận đến trên giường.
Hàn Vận biến sắc. Quả nhiên là dã thú, nuôi cho béo để ăn thịt.
Sau một trận mây mưa, Hiên Viên Hủ ôm thân thể trần trụi của Hàn Vận vào phòng tắm. Hàn Vận híp mắt, tựa vào trong lòng Hiên Viên Hủ.
"Vận Nhi, ngày mai theo ta đi vào hoàng cung."
Hiên Viên Hủ thản nhiên nói.
"Làm cái gì?"
Hàn Vận cảm giác mệt mỏi quá, cũng không muốn đi.
"Đi xin hoàng thúc, tứ hôn cho chúng ta."
Thân thể Hàn Vận run lên, ngạc nhiên nói:
"Tứ hôn!"
Hiên Viên Hủ đem cằm để ở trên vai Hàn Vận.
"Ừ, ta muốn cả thiên hạ này đều biết Hàn Vận là người của ta."
Lời nói bá đạo thốt ra. Hàn Vận thấy hốc mắt nóng lên.
"Xì, tứ hôn cũng là đem Hủ ban cho ta!"
"Ha ha, đợi thời điểm Vận Nhi có năng lực áp đảo được ta, lúc đó ta sẽ gả cho Vận Nhi."
Hiên Viên Hủ tỏ vẻ đắc ý.
"Hừ, chờ coi!"
"Được ta đợi."
Hiên Viên Hủ đưa tay chuyển ra phía sau Hàn Vận một lần nữa.
"Định làm cái gì!"
Hàn Vận lập tức đứng lên.
"Đương nhiên là tranh thủ lúc Vận Nhi không thể áp đảo ta, phải ức hiếp Vận Nhi một chút."
"Không....ô..."
Lời nói kháng nghị bị đối phương nuốt chửng. Hàn Vận lại một lần nữa ôm lấy cổ Hiên Viên Hủ triền miên hôn.
Ngày kế, một chiếc xe ngựa xa hoa tiến vào trong hoàng cung.
Ngoài Ngự Thư Phòng, Hiên Viên Tiêu Thụy cùng Hoa Như Ngọc đứng đợi.
Xe ngựa dừng lại, Hiên Viên Hủ và Hàn Vận cùng xuống xe.
"Hủ Nhi."
Hiên Viên Tiêu Thụy kích động nhìn về phía Hiên Viên Hủ.
"Tham kiến hoàng thúc, tham kiến Ngọc Quân."
Hiên Viên Hủ và Hàn Vận khom mình hành lễ.
"Mau đứng lên."
Hiên Viên Tiêu Thụy tiến lên đem hai người nâng dậy. Hoa Như Ngọc ở một bên cười tủm tỉm nhìn hai người.
Hiên Viên Hủ đứng dậy mỉm cười.