Giai Nhân Là Trộm

Thành thân


trước sau

Trong tửu lầu xa hoa nhất kinh thành Hiên Viên Quốc.

“Này, các ngươi nghe nói gì chưa? Hôm qua thời điểm lâm triều, Hoàng Thượng ban chiếu chỉ tứ hôn cho Hủ Vương gia.”

Người khách Giáp giọng điệu thần bí nói.

“Hứ, toàn bộ Hiên Viên Quốc ai chẳng biết. Hủ Vương gia thật sự là thần tượng của ta, thích nam nhân đến kinh thiên động địa.”

Người khách Ất vẻ mặt hâm mộ nói.

“Hàn công tử là loại người nào các ngươi biết không?”

Người khách Bính hiếu kỳ nói. Hắn là người nơi khác đến, đối với chuyện trong kinh thành hắn không quen thuộc.

“Hừ, vậy mà ngươi cũng không biết. Hàn công tử là phú thương giàu nhất Hiên Viên Quốc. Nghe nói gần đây quyên tiền làm đầy quốc khố, không chỉ vậy, việc trao đổi mua bán giữ Hiên Viên Quốc cùng Tháp Nhĩ Quốc cũng là do Hàn công tử một tay thúc đẩy.”

Người khách Đinh vẻ mặt sùng bái.

Đề tài này được bàn tán xôn xao ở Hiên Viên Quốc, danh tiếng của Hàn Vận vang vọng ở Hiên Viên Quốc. Không chỉ có ở Hiên Viên Quốc, ở các quốc gia khác, thậm chí là Thần Quốc cũng biết tin tức này.

Trong hoàng cung Thần Quốc, Thần Huy một thân long bào đang phê tấu chương, ngồi bên cạnh là Khúc Dịch Tâm với vẻ mặt hồ ly.

“Hủ Vương gia cùng Hàn Vận thật sự lớn mật.”

“Ha ha, Dịch Tâm hâm mộ sao?”

Thần Huy cười hỏi. Nghe được tin tức xong, hắn cũng rất kinh ngạc, nhưng phần nhiều vẫn là hâm mộ, hâm mộ hai người kia cuồng ngạo.

Khúc Dịch Tâm gật đầu.

“Là hâm mộ, nhưng hai nam nhân thành thân...... Ngẫm lại vẫn là quên đi.”

Hắn cũng không có tùy ý làm bậy như Hàn Vận. Hơn nữa Thần Quốc mới đổi chủ không lâu, cũng không phải thời điểm phát sinh chuyện như vậy.

“Nếu Dịch Tâm muốn thì gả cho trẫm cũng được.”

Thần Huy không còn yếu đuối như quá khứ, dám đùa giỡn với Khúc Dịch Tâm. Có lẽ bây giờ còn chưa được, nhưng sớm hay muộn sẽ có một ngày, mình có thể làm cho dân chúng Thần Quốc một lòng thần phục.

Khúc Dịch Tâm nheo mắt hồ ly.

“Vì cái gì ta phải gả, hình như ta mới là người ở trên nha.”

Thần Huy nheo mắt lại.

“Dịch Tâm nhắc nhở trẫm nên phản công sao?”

Khúc Dịch Tâm đảo mắt hồ ly. Chỉ trong nháy mắt đã đè Thần Huy ở trên án thư.

“Hay là để Huy nhận rõ vị trí của mình.”

“Ui...Đừng....”

Thần Huy đấu tranh phản kháng.

“Đừng cái gì?”

Khúc Dịch Tâm đưa tay vào trong long bào, chơi đùa hai điểm nhỏ trước ngực của Thần Huy, làm cho chúng cứng lên.

“Đừng..., đừng ở nơi này.”

Thần Huy thấp giọng nói, nơi này là ngự thư phòng, sẽ có người tiến vào bất cứ lúc nào.

“Chúng ta trở về tiếp tục.”

Khúc Dịch Tâm ôm lấy Thần Huy, theo lối ngầm trở lại tẩm cung của hai người. Hắn cũng không muốn cho người khác thấy bộ dáng động tình của Huy.

Trong Hủ Vương phủ.

Hiên Viên Hủ cầm bộ hỉ phục màu đỏ, vẻ mặt cười dâm đãng đứng ở trước mặt Hàn Vận.

“Vận Nhi, thử một lần đi.”

Hàn Vận nhìn bộ y phục màu đỏ trước mắt, nhất thời nổi trận lôi đình.

“Sao không tự mình mặc đi!”

“Của ta còn chưa làm xong, Vận Nhi nhanh thử một lần đi, chỗ nào không thích hợp sẽ sửa lại.”

Hàn Vận lấy bộ y phục vứt trên mặt đất.

“Chỗ nào cũng không thích hợp. Lấy loại quần áo dành cho nữ nhân lại đây nữa, ta liền rời nhà trốn đi!”

Hiên Viên Hủ sờ sờ cái mũi.

“Vận Nhi thật sự không thử một lần? Có lẽ sẽ đẹp lắm đấy.”

“Chết cũng không mặc!”

“Phi phi phi, đừng nói chết không nên, không thử thì không thử.”

Hiên Viên Hủ ôm lấy eo Hàn Vận. Kỳ thật hỉ phục sớm chuẩn bị xong, đều là nam trang, chỉ là hắn có chút ác ý muốn nhìn Vận Nhi mặc nữ trang, xem có bộ dáng như thế nào mà thôi.

Nghe Hiên Viên Hủ nói không cần mặc quần áo nữ, Hàn Vận rốt cục đã hết giận, chuyển sang lo lắng.

“Người dân Hiên Viên Quốc có thể chấp nhận chúng ta không?”

Hàn Vận còn nhớ rõ, khi Hoàng thượng ban chiếu tứ hôn, có rất nhiều đại thần phản đối.

“Đợi cho đến ngày thành thân sẽ biết thôi.”

Hiên Viên Hủ ôn nhu sờ sờ đầu Hàn Vận, trong mắt ngập tình yêu.

Ngày mười tám tháng tám là ngày Hiên Viên Hủ thành thân cùng Hàn Vận.

Ở Hủ Vương phủ giăng đèn kết hoa, ngồi kín hết chỗ, khách đến dự mang theo quà giá trị xa xỉ, miệng nói chúc phúc liên tục.

Ở Vận Cư, Hàn Vận mặc hỉ phục màu đỏ, tóc bới cao được cố định bằng trâm ngọc làm cả người tăng thêm phần khí chất nho nhã.

“Lục Ngạc, Lục Ngạc, hoa đâu!”

Phấn Mai vừa sửa sang lại áo cho Hàn Vận, vừa gọi Lục Ngạc ở phòng đối diện lục tung tìm kiếm.

“Đang tìm. A! tìm được rồi.”

Lục Ngạc cầm một bông hoa kết bằng vải lớn như chậu rửa mặt tiến vào.

Hai nàng lập tức đem hoa gắn ở trước ngực Hàn Vận, cột dây lụa đỏ cố định sau lưng.

“Phấn Mai, xong rồi phải không?”

Trương Tuyền sử dụng khinh công tiến vào.

“Xong rồi, xong rồi.”

Phấn Mai đem Hàn Vận đánh giá một lần, vừa lòng nói.

Hàn Vận bị bọn họ ép buộc suốt một buổi sáng, cả nước cũng chưa uống, hiện tại bụng đói ngực nặng lưng đau.

“Ta phải đi ra ngoài.”

Hàn Vận nhấc chân liền chạy ra ngoài, chạy nhanh, chạy trối chết. Sớm biết rằng thành thân mệt như vậy sẽ đào hôn.

“Không được.”

Hàn Vận vừa bước ra cửa phòng, đã bị Lục Ngạc rống một tiếng.

Hàn Vận ‘Hứ’ một tiếng. Có ngốc mới nghe lời. Nhưng bước chân lại không đi tới trước được, không phải không muốn chạy, mà đã bị một người cao lớn vạm vỡ cặp nách mang trở về.

“Cương Tử làm tốt lắm.”

Phấn Mai ấn Hàn Vận ngồi ở trên ghế, cười nói với người kia.

“Không biết lớn nhỏ, phải gọi là tỷ phu.”

Lục Ngạc gõ đầu Phấn Mai một cái.

Phấn Mai nghịch ngợm lè lưỡi.

“Sẽ không gọi.”

“Vương gia đến!”

Giọng Thanh Bích vang lên ở bên ngoài.

“Nhanh ra đón!”

Trần Mã lắc lắc mông phì hướng Phấn Mai cùng Lục Ngạc ngoắc tay.

“Đến đây!”

Phấn Mai lôi kéo Lục

Ngạc chạy ra, đảo mắt một cái không thấy bóng dáng.

Một trận pháo vang lên, sau đó thì nghe tiếng cười vui vẻ của Phấn Mai. Một hồng bao to khiến Phấn Mai cười đến run rẩy cả thân mình.

“Tân lang đến!”

Hiên Viên Hủ mặc một thân hỉ phục giống Hàn Vận, trước ngực cũng mang bông hoa đỏ thẫm, đi nhanh vào Vận Cư.

Nhìn thấy Hàn Vận sau bao ngày mong nhớ, Hiên Viên Hủ tươi cười. Không biết là ai quy định, trước khi thành thân không thể gặp mặt, ba ngày này hắn mong nhớ sắp chịu không nỗi, hiện tại đã gặp được.

Hỉ bà phe phẩy khăn lụa màu đỏ, hô lớn.

“Tân nương tử lên kiệu!”

Hàn Vận trên trán nổi gân xanh quát tháo.

“Ngươi kêu ai là tân nương tử vậy!”

Lão tử là nam nhân!

Hỉ bà chớp chớp mắt.

“Ta gọi sai rồi sao?”

Hiên Viên Hủ ha ha cười.

“Đúng rồi, lát nữa đi Vương phủ lĩnh thưởng.”

“Tạ ơn Vương gia.”

Hỉ bà cười đến không thấy mắt.

Hiên Viên Hủ đi đến ôm ngang Hàn Vận.

“Đi thôi!”

“Hỗn đản, thả ta xuống.”

Hàn Vận đấm đá ở trong lòng Hiên Viên Hủ. Hiên Viên Hủ không có cảm giác đau, cười lớn, hôn một cái ở trên khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận của Hàn Vận.

Ôm Vận Nhi đi ra khỏi Vận Cư, đi dến kiệu hoa.

Hàn Vận nhìn kiệu hoa đỏ thẫm trước mắt nói có chết cũng không đi vào. Hiên Viên Hủ bất đắc dĩ, vì không muốn chậm trễ giờ lành, đành phải đem Hàn Vận ôm lên ngựa, giục ngựa về phủ.

Ở hai bên đường dân chúng hoan hô nhảy nhót chúc phúc cho đôi tân lang.

Hàn Vận cong khóe môi nở một nụ cười hạnh phúc. Tuy rằng mấy ngày nay chỉ ở trong Vận Cư, nhưng đối với chuyện Hiên Viên Hủ làm cho mình, Hàn Vận rất cảm động.

Đến Hủ Vương phủ, lại có một trận pháo nổ điếc tai.

Vì không ngồi kiệu nên không có đá cửa kiệu, hai người tay nắm tay cùng rảo bước tiến vào Vương phủ.

Trong viện, rất đông khách hô to chúc mừng.

Quan ở bộ Lễ được chỉ định đứng ra làm lễ cho hai người.

“Nhất bái thiên địa!”

Hai người đứng đối song song khom người cúi đầu.

“Nhị bái cao đường.”

Hiên Viên Hủ cùng Hàn Vận xoay người, hướng Hiên Viên Tiêu Thụy cùng Hoa Như Ngọc cúi đầu.

“Phu phu đối bái!”

Hiên Viên Hủ cùng Hàn Vận nhìn nhau cười, rồi cúi đầu.

“Kết thúc buổi lễ!”

Trong đại sảnh lại ồn ào lên. Vì họ là phu phu nên cũng không có ai câu nệ, hai tân lang cùng ra đón khách. Người trên bàn tiệc mời rượu liên tục, Hàn Vận uống đến choáng váng, khuôn mặt ửng đỏ.

“Hàn đại ca, chúc mừng, chúc mừng.”

Lam Tuyết tươi cười nói.

“Đa tạ.”

Hàn Vận lại nâng chén rượu lên uống cạn.

Hiên Viên Hủ nhìn nhìn sắc trời.

“Tư Không Hàn.”

“Dạ, Vương gia.”

“Chiêu đãi mọi người.”

Hiên Viên Hủ giao phó xong, lập tức hướng Hiên Viên Tiêu Thụy cùng Hoa Như Ngọc xin phép đưa Vận Nhi vào phòng hoa chúc.

“Hủ Vương gia chớ đi nha, tiếp tục uống!”

Phượng Tiêu Tương nâng chén rượu lớn tiếng nói.

“Để Vương gia vào động phòng, chúng ta không nên quấy rầy.”

Úy Huyễn Không đem Phượng Tiêu Tương trở lại chỗ ngồi.

Phượng Tiêu Tương bĩu môi.

“Vậy ngươi cùng ta uống đi.”

Úy Huyễn Không cười cười.

“Được.”

Tư Không Hàn giơ ngón tay cái lên với Úy Huyễn Không. Quả nhiên mạnh như vậy mới có thể hàng phục được yêu nghiệt này.

Để Thanh Bích cùng Tư Không Hàn tiếp đãi khách. Trở lại phòng hoa chúc, Hiên Viên Hủ lập tức nổi thú tính lên.

“Vận Nhi, bảo bối của ta, rốt cục thì đã là của ta.”

Hiên Viên Hủ hôn lên mặt Hàn Vận, rồi hôn môi.

“Ai là bảo bối?!”

“Đương nhiên là Vận Nhi.”

Hiên Viên Hủ cầm bình rượu trên bàn rót ra hai ly.

“Uống xong ly rượu này, thì đem toàn bộ Vận Nhi triệt để giao cho ta.”

Hàn Vận ngửi ngửi mùi rượu, sao cảm thấy Hiên Viên Hủ có gì đó mờ ám. Hàn Vận chậc chậc rồi uống cạn.

Hai cái ly không bỏ xuống, Hiên Viên Hủ bắt đầu cởi bỏ y phục của hai người. Tay và miệng sử dụng cùng lúc để đốt lửa trên người Hàn Vận.

Ánh mắt Hàn Vận hiện lên mê muội, tươi cười nói.

“Hủ, yêu ta.”

“Xin tuân lệnh bảo bối.”

Có lẽ hai người từng có thời gian chịu đau khổ, từng có tổn thương, nhưng cũng có hạnh phúc cùng ngọt ngào. Yêu nhau đã khó, gần nhau cũng gian nan. Chỉ có biết quý trọng người trước mắt, mới có thể mở được cánh cửa hạnh phúc.

Cầu cho người có tình trong thiên hạ đều sẽ thành thân thuộc.

KẾT THÚC CHÍNH VĂN

PHIÊN NGOẠI CHỈ NÓI VỀ LAM VIÊM,

NẾU CÓ HỨNG THÚ MỜI TIẾP TỤC XEM


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện