Trong tửu lầu xa hoa nhất kinh thành Hiên Viên Quốc.
“Này, các ngươi nghe nói gì chưa? Hôm qua thời điểm lâm triều, Hoàng Thượng ban chiếu chỉ tứ hôn cho Hủ Vương gia.”
Người khách Giáp giọng điệu thần bí nói.
“Hứ, toàn bộ Hiên Viên Quốc ai chẳng biết. Hủ Vương gia thật sự là thần tượng của ta, thích nam nhân đến kinh thiên động địa.”
Người khách Ất vẻ mặt hâm mộ nói.
“Hàn công tử là loại người nào các ngươi biết không?”
Người khách Bính hiếu kỳ nói. Hắn là người nơi khác đến, đối với chuyện trong kinh thành hắn không quen thuộc.
“Hừ, vậy mà ngươi cũng không biết. Hàn công tử là phú thương giàu nhất Hiên Viên Quốc. Nghe nói gần đây quyên tiền làm đầy quốc khố, không chỉ vậy, việc trao đổi mua bán giữ Hiên Viên Quốc cùng Tháp Nhĩ Quốc cũng là do Hàn công tử một tay thúc đẩy.”
Người khách Đinh vẻ mặt sùng bái.
Đề tài này được bàn tán xôn xao ở Hiên Viên Quốc, danh tiếng của Hàn Vận vang vọng ở Hiên Viên Quốc. Không chỉ có ở Hiên Viên Quốc, ở các quốc gia khác, thậm chí là Thần Quốc cũng biết tin tức này.
Trong hoàng cung Thần Quốc, Thần Huy một thân long bào đang phê tấu chương, ngồi bên cạnh là Khúc Dịch Tâm với vẻ mặt hồ ly.
“Hủ Vương gia cùng Hàn Vận thật sự lớn mật.”
“Ha ha, Dịch Tâm hâm mộ sao?”
Thần Huy cười hỏi. Nghe được tin tức xong, hắn cũng rất kinh ngạc, nhưng phần nhiều vẫn là hâm mộ, hâm mộ hai người kia cuồng ngạo.
Khúc Dịch Tâm gật đầu.
“Là hâm mộ, nhưng hai nam nhân thành thân...... Ngẫm lại vẫn là quên đi.”
Hắn cũng không có tùy ý làm bậy như Hàn Vận. Hơn nữa Thần Quốc mới đổi chủ không lâu, cũng không phải thời điểm phát sinh chuyện như vậy.
“Nếu Dịch Tâm muốn thì gả cho trẫm cũng được.”
Thần Huy không còn yếu đuối như quá khứ, dám đùa giỡn với Khúc Dịch Tâm. Có lẽ bây giờ còn chưa được, nhưng sớm hay muộn sẽ có một ngày, mình có thể làm cho dân chúng Thần Quốc một lòng thần phục.
Khúc Dịch Tâm nheo mắt hồ ly.
“Vì cái gì ta phải gả, hình như ta mới là người ở trên nha.”
Thần Huy nheo mắt lại.
“Dịch Tâm nhắc nhở trẫm nên phản công sao?”
Khúc Dịch Tâm đảo mắt hồ ly. Chỉ trong nháy mắt đã đè Thần Huy ở trên án thư.
“Hay là để Huy nhận rõ vị trí của mình.”
“Ui...Đừng....”
Thần Huy đấu tranh phản kháng.
“Đừng cái gì?”
Khúc Dịch Tâm đưa tay vào trong long bào, chơi đùa hai điểm nhỏ trước ngực của Thần Huy, làm cho chúng cứng lên.
“Đừng..., đừng ở nơi này.”
Thần Huy thấp giọng nói, nơi này là ngự thư phòng, sẽ có người tiến vào bất cứ lúc nào.
“Chúng ta trở về tiếp tục.”
Khúc Dịch Tâm ôm lấy Thần Huy, theo lối ngầm trở lại tẩm cung của hai người. Hắn cũng không muốn cho người khác thấy bộ dáng động tình của Huy.
Trong Hủ Vương phủ.
Hiên Viên Hủ cầm bộ hỉ phục màu đỏ, vẻ mặt cười dâm đãng đứng ở trước mặt Hàn Vận.
“Vận Nhi, thử một lần đi.”
Hàn Vận nhìn bộ y phục màu đỏ trước mắt, nhất thời nổi trận lôi đình.
“Sao không tự mình mặc đi!”
“Của ta còn chưa làm xong, Vận Nhi nhanh thử một lần đi, chỗ nào không thích hợp sẽ sửa lại.”
Hàn Vận lấy bộ y phục vứt trên mặt đất.
“Chỗ nào cũng không thích hợp. Lấy loại quần áo dành cho nữ nhân lại đây nữa, ta liền rời nhà trốn đi!”
Hiên Viên Hủ sờ sờ cái mũi.
“Vận Nhi thật sự không thử một lần? Có lẽ sẽ đẹp lắm đấy.”
“Chết cũng không mặc!”
“Phi phi phi, đừng nói chết không nên, không thử thì không thử.”
Hiên Viên Hủ ôm lấy eo Hàn Vận. Kỳ thật hỉ phục sớm chuẩn bị xong, đều là nam trang, chỉ là hắn có chút ác ý muốn nhìn Vận Nhi mặc nữ trang, xem có bộ dáng như thế nào mà thôi.
Nghe Hiên Viên Hủ nói không cần mặc quần áo nữ, Hàn Vận rốt cục đã hết giận, chuyển sang lo lắng.
“Người dân Hiên Viên Quốc có thể chấp nhận chúng ta không?”
Hàn Vận còn nhớ rõ, khi Hoàng thượng ban chiếu tứ hôn, có rất nhiều đại thần phản đối.
“Đợi cho đến ngày thành thân sẽ biết thôi.”
Hiên Viên Hủ ôn nhu sờ sờ đầu Hàn Vận, trong mắt ngập tình yêu.
Ngày mười tám tháng tám là ngày Hiên Viên Hủ thành thân cùng Hàn Vận.
Ở Hủ Vương phủ giăng đèn kết hoa, ngồi kín hết chỗ, khách đến dự mang theo quà giá trị xa xỉ, miệng nói chúc phúc liên tục.
Ở Vận Cư, Hàn Vận mặc hỉ phục màu đỏ, tóc bới cao được cố định bằng trâm ngọc làm cả người tăng thêm phần khí chất nho nhã.
“Lục Ngạc, Lục Ngạc, hoa đâu!”
Phấn Mai vừa sửa sang lại áo cho Hàn Vận, vừa gọi Lục Ngạc ở phòng đối diện lục tung tìm kiếm.
“Đang tìm. A! tìm được rồi.”
Lục Ngạc cầm một bông hoa kết bằng vải lớn như chậu rửa mặt tiến vào.
Hai nàng lập tức đem hoa gắn ở trước ngực Hàn Vận, cột dây lụa đỏ cố định sau lưng.
“Phấn Mai, xong rồi phải không?”
Trương Tuyền sử dụng khinh công tiến vào.
“Xong rồi, xong rồi.”
Phấn Mai đem Hàn Vận đánh giá một lần, vừa lòng nói.
Hàn Vận bị bọn họ ép buộc suốt một buổi sáng, cả nước cũng chưa uống, hiện tại bụng đói ngực nặng lưng đau.
“Ta phải đi ra ngoài.”
Hàn Vận nhấc chân liền chạy ra ngoài, chạy nhanh, chạy trối chết. Sớm biết rằng thành thân mệt như vậy sẽ đào hôn.
“Không được.”
Hàn Vận vừa bước ra cửa phòng, đã bị Lục Ngạc rống một tiếng.
Hàn Vận ‘Hứ’ một tiếng. Có ngốc mới nghe lời. Nhưng bước chân lại không đi tới trước được, không phải không muốn chạy, mà đã bị một người cao lớn vạm vỡ cặp nách mang trở về.
“Cương Tử làm tốt lắm.”
Phấn Mai ấn Hàn Vận ngồi ở trên ghế, cười nói với người kia.
“Không biết lớn nhỏ, phải gọi là tỷ phu.”
Lục Ngạc gõ đầu Phấn Mai một cái.
Phấn Mai nghịch ngợm lè lưỡi.
“Sẽ không gọi.”
“Vương gia đến!”
Giọng Thanh Bích vang lên ở bên ngoài.
“Nhanh ra đón!”
Trần Mã lắc lắc mông phì hướng Phấn Mai cùng Lục Ngạc ngoắc tay.
“Đến đây!”
Phấn Mai lôi kéo Lục