Ngoại ô Tường Ưng thành, trong một gian miếu đổ nát, một đứa bé gầy nhom quần áo lam lũ đang bị những người ăn mày khác ức hiếp đánh chửi.
"Đánh chết nó đi, ngươi mà cũng dám mắng lão đại, không muốn sống nữa sao?"
"Đánh chết ngươi, đánh chết ngươi."
Âm thanh đánh chửi vang dội, tay đấm chân đá không ngừng, đứa bé cuốn tròn thân thể. Dù bị những người này đánh cho mình đầy thương tích, ánh mắt lại như trước bất khuất.
"Dừng tay!"
Đúng lúc này một tiếng hét phẫn nộ vang lên. Một người cưỡi tuấn mã đứng ở trước miếu đổ nát quát lên.
"Các ngươi đều là người lớn lại đi ức hiếp một đứa trẻ, còn là người sao?"
"Đại gia, nó có bạc thế nhưng không chịu giao ra, bọn ta chỉ là cho nó biết một chút quy củ mà thôi."
Một gã cười mỉa nói. Thấy vị lão gia này có mang vũ khí bên mình, đã biết không phải người thường.
Vị lão gia nhìn tên ăn mày một cái, xuống ngựa đi vào, đến bên cạnh đứa bé kia.
"Tiểu huynh đệ đi theo ta không?"
Đứa bé dùng sức gật đầu, loại thương tổn này nó chịu quá đủ rồi!
Vị lão gia mỉm cười, ôm lấy đứa bé lên ngựa.
Đứa bé được đưa tới một chỗ rộng lớn, vị lão gia còn lệnh người chuẩn bị quần áo sạch sẽ cho nó.
"Nơi này về sau chính là nhà của con, tắm rửa thay quần áo đi."
Không bao lâu, đứa bé tắm rửa sạch sẽ thay quần áo mới đi ra. Vị lão gia vừa lòng gật gật đầu.
"Ta là Trương Đức Thành, là Minh Chủ Võ Lâm, con tên là gì, năm nay bao nhiêu tuổi?"
Nghe được tên này đứa bé kinh ngạc.
"Con.., con gọi là Lam Tuyết, năm nay tám tuổi."
"Ha ha, ta gọi con là Tiểu Tuyết đi, về sau ở lại Võ Lâm Minh, ta sẽ tìm sư phó dạy con võ nghệ. Con đồng ý trở thành người của Võ Lâm Minh không?"
Trương Đức Thành vẻ mặt hiền từ nói.
Lam Tuyết hơi hơi do dự, cuối cùng nói:
"Dạ, đồng ý."
Ngày qua ngày, một năm lại một năm, Lam Tuyết ở Võ Lâm Minh dần dần cũng có vị trí của mình. Mặc dù không phải quyền cao chức trọng, nhưng cũng không ai coi khinh.
"Lam thiếu hiệp, Minh chủ gọi thiếu hiệp."
"Được."
Lam Tuyết đứng ở cửa phòng Trương Đức Thành nhẹ nhàng gõ cửa.
"Tiến vào."
Lam Tuyết đẩy cửa bước vào, hơi hơi khom người nói:
"Tham kiến Minh chủ."
Lam Tuyết đã mười hai tuổi, dáng người cũng cao hơn nhưng hơi gầy, khuôn mặt tuấn tú vẫn còn nét trẻ con.
"Ngồi đi."
Trong phòng chỉ có Trương Đức Thành.
Lam Tuyết ngồi vào một chiếc ghế, tự hỏi Minh chủ gọi mình tới nơi này có việc gì.
Trương Đức Thành thần sắc ngưng trọng khẽ thở dài một tiếng.
"Ai da..., Tiểu Tuyết, con hẳn là cũng nghe nói ma giáo có hành động, nhiều căn cứ địa của Võ Lâm Minh đã bị ma giáo san bằng."
Lam Tuyết gật đầu, đối với sự kiện này hắn cũng có nghe thấy.
Trương Đức Thành nhìn thật sâu vào mắt Lam Tuyết.
"Nuôi binh ba năm dùng một ngày, Tiểu Tuyết đồng ý đi đến tổng đàn ma giáo thám thính tin tức ma giáo không?"
Thám thính tin tức ma giáo? Tin tức ma giáo dễ thám thính như vậy sao? Nếu dễ