Giai Nhân Là Trộm

Lam công tử


trước sau

Thuận lợi tiến vào Thúy Trúc Viện, Hàn Vận bắt đầu tra xét địa hình nơi này. Hàn Vận bĩu môi, quả nhiên là thượng bất chính hạ tắc loạn, trách không được đến tên trông cửa cũng háo sắc, chủ nơi này chính là ngựa đực cực phẩm. Cũng không biết Tà Thiên Viêm làm thế nào mà tìm ra được nhiều mĩ nam tử trẻ tuổi như vậy.

Hàn Vận đi vào một biệt viện lớn hơn các biệt viện khác một chút, hơn nữa bố trí cũng đẹp hơn.

Hai chữ Lam Viện đập vào mắt, Hàn Vận biết đây là chỗ mình cần đến.

“Xin hỏi Lam công tử có đây không?”

“Ngươi là người nào, Lam công tử đang nghỉ ngơi. ”

Một người hầu dùng ánh mắt dò xét nhìn về phía Hàn Vận.

“Ta là do người quen của Lam công tử giới thiệu tới nơi này làm người hầu.”

Hàn Vận mỉm cười, tận lực biểu hiện mình bình thường vô hại.

“Vậy vào đi.”

Người hầu đánh giá Hàn Vận một phen, ở phía trước dẫn đường, vừa đi vừa dặn dò:

“Nhớ rõ trong chốc lát gặp công tử không được lớn tiếng nói chuyện.”

“Vâng, ta nhớ kỹ.”

Hàn Vận gật đầu.

Xuyên qua đình viện im ắng, hai người đi vào bên trong viện. Bên trong viện hạ nhân cũng không nhiều, xem ra Lam công tử thật đúng là một người thích yên tĩnh.

“Công tử, có một nam tử nói là người quen của công tử giới thiệu đến, công tử muốn gặp không?”

Người hầu ở ngoài cửa thấp giọng hỏi.

“Để hắn vào đi.”

Một giọng nói ở bên trong phòng vang lên.

Người hầu đẩy cửa ra ý bảo Hàn Vận đi vào, mình thì không có bước vào nửa bước.

Một hương thơm thoải mái dễ chịu xong vào mũi khiến Hàn Vận hiếu kì đánh giá phòng này.

Phòng bài trí rất đơn giản. Màn cửa sổ là tấm lụa mỏng màu trắng như tuyết nhẹ nhàng bay bay, mang đến cho người ta một loại cảm giác mê huyễn.

“Ngồi đi.”

Một người mặc sa y màu trắng, dáng người mảnh khảnh, vẻ mặt thanh tú, đôi mắt hẹp dài, giọng nói ôn tồn trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Hàn Vận tùy ý ngồi, người này hẳn là Lam Tuyết mà Phượng Tiêu Tương nói. Lam Tuyết tuy là nam sủng của Tà Thiên Viêm nhưng cũng là người của Võ Lâm Minh.

Lam Tuyết vốn là cô nhi, từ nhỏ được Trương Đức Thành thu nhận, dạy dỗ văn võ. Vào ba năm trước đây, khi ma giáo rục rịch, hắn liền bị phái đến tổng đàn ma giáo làm nội ứng. Khi đó Lam Tuyết chỉ có mười hai tuổi, mới tiến vào Huyết Mạn Thành không lâu liền bị Tà Thiên Viêm nhìn trúng thu làm nam sủng. Đối với việc này, Trương Đức Thành đã rất đau lòng, nhưng vì lợi ích của Võ Lâm Minh cũng chỉ có thể đem Lam Tuyết đặt nơi đây.

“Ngươi tên là gì?”

“Hàn Vận.”

“Hàn công tử, ngươi nói là

cố nhân giới thiệu đến, xin hỏi người nọ là ai?”

“Phượng Tiêu Tương.”

“Ta đã biết. Hàn công tử, vậy ngươi liền ở tại chỗ này đi, ta mặc kệ nhiệm vụ của ngươi là gì, thời điểm đối mặt Tà Thiên Viêm trăm ngàn lần không thể khinh thường.”

Lam Tuyết ánh mắt thản nhiên trống rỗng, phảng phất nhìn thấu thế gian vạn vật, mang theo một loại cảm giác mơ hồ, tựa như có thể rời khỏi thế giới này bất cứ lúc nào.

Hàn Vận gật gật đầu.

“Đa tạ nhắc nhở.”

Ngay khi Hàn Vận chuẩn bị hỏi mình ở trong này làm công việc gì, ngoài cửa phòng vang lên giọng thông báo.

“Công, công tử, giáo chủ giá lâm.”

Vẻ mặt Lam Tuyết nháy mắt trắng bệch, nôn nóng nhìn về phía Hàn Vận.

“Làm sao đây, ngươi không thể ở tại chỗ này!”

Lập tức nhìn chung quanh.

“Hiện tại rời khỏi nơi này, tránh đi!”

Hàn Vận đứng dậy tiến lên vỗ vỗ vai Lam Tuyết. Trong mắt Hàn Vận, Lam Tuyết chẳng qua là một thiếu niên chỉ mười lăm tuổi, cũng còn ít kinh nghiệm, khi đối mặt nguy cơ vẫn tự loạn.

“Ta trốn ở trong phòng, yên tâm sẽ không bị bất luận kẻ nào phát hiện đâu.”

Hàn Vận giọng nhẹ nhàng trấn an nói.

Lam Tuyết khẽ cắn môi dưới, Hàn Vận có thể cảm giác rõ ràng hắn đang sợ hãi run rẩy.

Tiếng bước chân tiến gần, Hàn Vận nhúng chân liền nhảy lên trên xà ngang, đem hơi thở che dấu.

Thấy Hàn Vận bay lên, Lam Tuyết vẫn như cũ có chút không yên lòng, ngưỡng đầu nhìn xung quanh, cho đến khi thật sự không thể phát hiện Hàn Vận mới thở phào nhẹ nhõm. Cửa phòng bị đẩy ra nhanh chóng làm người ta giật mình.

“Tham kiến giáo chủ.”

Lam Tuyết khom mình hành lễ.

“Ừ.”

Tà Thiên Viêm thản nhiên liếc nhìn Lam Tuyết một cái, một thân áo bào đỏ như máu không gió mà tự động bay bay, vạt áo thêu hình long đồ án, vừa bừa bãi vừa khí phách. Ngũ quan rõ ràng tinh tế, ánh mắt băng lãnh lộ ra vẻ cuồng bạo, môi nhếch lên giống như bất cứ lúc nào cũng có khả năng hóa thân thành mãnh hổ, toàn thân phát ra sát khí càng làm người ta kinh hãi.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện