Giai Nhân Là Trộm

Bị phát hiện


trước sau

Tà Thiên Viêm đi đến đem Lam Tuyết ôm vào trong ngực, tàn bạo hôn lên môi Lam Tuyết.

Cũng không phải là hôn, mà là tàn khốc chà đạp, cho dù là biết làm đau Lam Tuyết nhưng cũng không có lưu tình.

Hàn Vận khẽ nhíu mày, mà sự tình kế tiếp phát sinh càng làm Hàn Vận phẫn nộ.

Chỉ thấy Tà Thiên Viêm đột nhiên buông môi Lam Tuyết ra, ôm lấy người không chút nào thương hương tiếc ngọc ném lên trên giường. Nghe Lam Tuyết kêu rên, chứng minh Tà Thiên Viêm ra tay không lưu tình.

Tiếp đó là áo quần bị xé rách, Lam Tuyết phát ra một tiếng ẩn nhẫn thống khổ làm Hàn Vận càng lo lắng, nhưng cũng không nên nhìn, đành quay đi.

Rồi nghe tiếng vụt vụt, Hàn Vận theo bản năng nhìn về phía đó. Tuy rằng nhìn không thấy hai người trần truồng, nhưng lại có thể rõ ràng thấy một người đứng ở bên giường, cầm trong tay roi da quật mạnh vào người trên giường.

“Giáo chủ, nô tài không được, van cầu ngài tha mạng!”

Lam Tuyết nức nở cầu xin.

“Kêu lớn tiếng một chút.”

Tà Thiên Viêm không chỉ không có thủ hạ lưu tình, ngược lại càng thêm dùng sức quật vào thân hình gầy yếu trên giường.

“A...!”

Lam Tuyết lớn tiếng kêu lên, bởi vì tiếp tục ẩn nhẫn chỉ có thể kích thích Tà Thiên Viêm càng nghiêm trọng bạo ngược.

Âm thanh roi quật xuống sau một lúc rốt cục ngừng lại, cùng với tiếng nghẹn ngào của Lam Tuyết.

Hàn Vận tay phải nắm chặt thành quyền, ngay cả móng tay đâm vào lòng bàn tay vẫn không tự biết.

Đột nhiên, tiếng đánh ngừng, Tà Thiên Viêm khoác áo vào, vén màn lên nhanh chóng rời đi, còn cảnh giác quét nhìn trong phòng.

“Đi ra.”

Tà Thiên Viêm nheo mắt nhìn về phía Hàn Vận đang ẩn mình.

Về phần Lam Tuyết đã vô lực đứng dậy, sắc mặt trắng bệch dọa người.

Hàn Vận biết Tà Thiên Viêm đã phát hiện mình, tiếp tục trốn cũng vô ích, hiện tại chỉ có thể tìm cách không liên lụy Lam Tuyết.

Thở ra một hơi, Hàn Vận nhảy xuống mặt đất, đứng

ở trước mặt Tà Thiên Viêm.

“Giáo chủ?”

Hàn Vận nhướn mày nói.

“Làm gì biết rõ còn cố hỏi.”

Tà Thiên Viêm đánh giá Hàn Vận, hắn nhớ là chưa từng có gặp người này.

“Giáo chủ vui vẻ, chỉ là không biết giáo chủ sao phát hiện tại hạ?”

Tà Thiên Viêm nhìn thoáng qua tay phải Hàn Vận, nói thẳng:

“Mùi máu.”

Hàn Vận nâng tay phải lên, phát hiện trong lòng bàn tay có vết máu, chỉ là rất ít máu tươi hẳn là không có mùi nhiều. Tà Thiên Viêm quả nhiên không phải nhân vật bình thường.

“Ha ha, không biết giáo chủ muốn xử trí tại hạ như thế nào?”

Hàn Vận tin tưởng mình tuyệt đối không phải đối thủ Tà Thiên Viêm, cũng chạy không thoát được, không bằng hành sự tùy theo hoàn cảnh. Dù sao hắn không có nắm chắc an toàn trở ra, huống chi còn có Lam Tuyết.

“Tên?”

Giọng Tà Thiên Viêm lạnh lùng nói.

“Hàn Vận.”

Tà Thiên Viêm gật gật đầu, đi đến trước mặt Hàn Vận, nâng cằm Hàn Vận lên, nhìn kỹ khuôn mặt đã dịch dung của Hàn Vận, bình tĩnh phun ra hai chữ.

“Rất già.”

Hai chữ này làm Hàn Vận tự ái nghiêm trọng như bị sĩ nhục, nghiến răng nghiến lợi nói:

“Về điểm này, ta rõ ràng.”

“Ngươi đã thích ở lại chỗ này, liền ở bên cạnh Lam Tuyết đi.”

Tà Thiên Viêm tàn khốc cười.

Ngay khi Hàn Vận trong lòng hô to thoát khỏi một kiếp. Tà Thiên Viêm lại nói.

“Người đâu, đem Lam Tuyết cùng người kia ném vào lao"


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện