“Để ta xuống, nếu không cả hai đều không thể rời đi.”
“Nói cái gì, muốn đi cùng nhau đi.”
Lam Tuyết vốn muốn nói cái gì, lại đột nhiên ngậm miệng, mà Hàn Vận cảm giác được người phía sau rõ ràng đang run rẩy, kịch liệt run rẩy.
“Thực không tệ, như vậy mà có thể trốn khỏi thủy lao.”
Một giọng băng lãnh tàn khốc vang lên.
Hàn Vận lập tức quay đầu, đập vào mắt là Tà Thiên Viêm, áo bào đỏ như máu bay phất phới, tựa như ngọn lửa trong bóng đêm. Rõ ràng khoảng cách còn xa lại có thể làm cho người ta cảm giác được sợ hãi.
Ở phía sau Tà Thiên Viêm là hai gã nam tử, khí thế cho thấy hai người này võ công tuyệt đối không thấp.
“Chậc chậc, đây không phải tiểu Lam Tuyết sao? Sao thảm như vậy?”
Nam tử mặc áo lam giọng trêu đùa, một đôi mắt hồ ly đa tình đánh giá Lam Tuyết cùng Hàn Vận.
“Hắn là hữu hộ pháp ma giáo Khúc Dịch Tâm.”
Lam Tuyết ở bên tai Hàn Vận nhẹ giọng nói.
Hàn Vận khẽ nhíu mày, gặp được ba người này, xem ra là đừng nghĩ chạy trốn.
Đem Lam Tuyết buông xuống, kéo đến bên cạnh mình, Hàn Vận nhìn chằm chằm về phía Tà Thiên Viêm, đột nhiên mỉm cười.
“Chúng ta thương lượng được không?”
Tà Thiên Viêm không nghĩ tới Hàn Vận sẽ có hành động như thế, biểu tình trong nháy mắt ngốc lăng. Dám cùng hắn thương lượng?
Gặp Tà Thiên Viêm không có phản đối, Hàn Vận nâng tay phải xoa xoa mi mắt cười khổ nói:
“Không cần lại đem chúng ta ném vào lao, hoàn cảnh nơi đó thật sự không được tốt lắm.”
Không chỉ có ba người Tà Thiên Viêm giật mình, ngay cả Lam Tuyết cũng không dám tin nhìn về phía Hàn Vận.
“Được.”
Trong lòng nổi lên hứng thú, đây là người đầu tiên dám cùng Tà Thiên Viêm hắn cò kè mặc cả.
“Úy Huyễn Không, mang hai người họ đi Thủy Nguyệt Các.”
Tà Thiên Viêm quay đầu nói với người nam tử hắc y bên cạnh Khúc Dịch Tâm.
“Dạ, giáo chủ.”
Úy Huyễn Không lạnh lùng nhìn về phía Hàn Vận cùng Lam Tuyết.
“Giáo chủ, ngài không sợ Lam Tuyết cùng người này tằng tịu với nhau sao?”
Khúc Dịch Tâm chớp chớp mắt, lại nghiêng đầu nói:
“Hiện tại tiểu Lam Tuyết đi đường cũng không có sức, khó trách giáo chủ yên tâm.”
Tà Thiên Viêm liền lộ ra sát ý. Tuy rằng hắn đối với nam sủng cũng không có tình cảm gì, nhưng cũng tuyệt đối không cho phép có người phản bội.
Hàn Vận cũng cảm giác được sát ý, rất nhanh thối lui, nếu không hắn không biết có thể bí quá hoá liều mang theo Lam Tuyết phá vòng vây hay không.
Theo lệnh Tà Thiên Viêm, Úy Huyễn Không nắm giữ Hàn Vận cùng Lam Tuyết rời đi.
Về phần Lam Tuyết đến bây giờ đều không thể tin tưởng giáo chủ dễ dàng buông tha hắn.
Thủy Nguyệt Các là một chỗ không chỉ có bốn phía trống trải, hơn nữa cũng không có đường đi, bởi vì nó nằm ở giữa hồ.
Họ ngồi thuyền nhỏ tiến đến Thủy Nguyệt Các, lúc này trong lòng Hàn Vận lại bi thương vô cùng, chỗ này muốn chạy trốn càng khó. Hơn nữa cho đến nay còn chưa có tiếp cận được Tà Thiên Viêm, sao có khả năng lấy trộm Võ Lâm Lệnh?
Mà Úy Huyễn Không không có bỏ qua biểu tình trên mặt Hàn Vận, hắn cười