“Chậm đã!”
Hàn Vận hét lớn một tiếng. Ánh mắt Tà Thiên Viêm băng lãnh làm người ta sợ.
“Ta không biết Lam Tuyết, cũng không nghĩ liên lụy người vô tội, bắt mình ta là được.”
“Ngươi cho rằng ta sẽ tin sao?”
Tà Thiên Viêm cười cợt, lập tức phóng một chưởng mở tung cửa phòng mà đi. Tà Thiên Viêm rời đi, đột nhiên xuất hiện bốn gã lực lưỡng. Bốn người không nói gì, lôi Hàn Vận cùng Lam Tuyết trực tiếp rời phòng, rất vô tình ném vào thủy lao, tiếp đó khóa cửa lại rồi bỏ đi.
“Khụ khụ.”
Hàn Vận không có gì dù sao bản thân có khinh công, chỉ là Lam Tuyết võ công sớm đã bị phế, lúc này còn bị thương trong người, ngâm trong nước quả là khó chịu.
Đây là thủy lao nên xung quanh toàn là nước. Nước tới ngang ngực hai người, lại tản ra mùi tanh tưởi, làm hai người liên tục nôn khan.
Hàn Vận đến bên người Lam Tuyết, đem người ôm vào trong lòng, quan tâm nói:
“Ngươi thế nào?”
Lam Tuyết lắc đầu, giọng khàn khàn.
“Ta không sao, từ ngày đầu tiên đến nơi này ta đã chuẩn bị tâm lý, cái này không tính là gì.”
Hàn Vận càng đau lòng, càng dùng sức ôm chặt Lam Tuyết, thật không biết ba năm qua, đứa bé này làm thế nào trải qua. Cũng từ lúc này trong lòng Hàn Vận đối với Võ Lâm Minh sinh ra một loại phản cảm.
“Ui...”
Có lẽ là Hàn Vận đụng phải miệng vết thương làm Lam Tuyết đau.
Không biết nhà lao này đã nhốt bao nhiêu người, ở trên vách còn có thể thấy xương tay treo lủng lẳng. Có lẽ là người này trước khi chết quá mức thống khổ, bởi vậy đưa tay đập vào vách đá, cho đến khi xương tay bị gãy. Thi thể người kia có lẽ bị phân hủy hết hay là chìm đâu đó dưới nước không nhìn thấy.
Hàn Vận nghĩ Tà Thiên Viêm thật đúng là biến thái, toàn bộ ma giáo đều coi thường sinh mệnh con người.
“Chúng ta đi nơi đó.”
Hàn Vận chỉ một chỗ cao ráo hẳn là bàn đá, chỉ là rộng cũng không hơn một thước.
Lam Tuyết cố sức gật gật đầu, hoàn toàn dựa vào Hàn Vận dìu tới chỗ bàn đá.
Hàn Vận cố sức đem Lam Tuyết đặt lên trên bàn, nếu không tiếp tục ngâm mình ở trong nước miệng vết thương sẽ bị nhiễm trùng thì không tốt.
“Ngươi cũng lên đi, ta đã không có hi vọng.”
Hàn Vận làm sao không biết nước rất lạnh, ngâm lâu sẽ bị tê cứng, ảnh hưởng đến vận động. Nhưng mà Lam Tuyết càng cần ở trên hơn vì nếu không hắn sẽ gặp bất trắc.
“Ta không sao. Ngươi cầm bỏ quần áo ra, trong tay ta có thuốc, vết thương để lâu không khẳng định cũng không tốt.”
Cũng may Hàn Vận luôn mang theo thuốc chữa thương trong người, bằng không vào lúc này sẽ hoàn toàn bó tay.
Vết thương trên người Lam Tuyết rất sâu, có nhiều chỗ có thể thấy được xương, làm Hàn Vận liên tục nhíu mày.
“Tà Thiên Viêm mỗi lần đều đánh ngươi bị thương nặng như vậy sao?”
Lam Tuyết thân thể quả nhiên cứng đờ, sau một hồi mới chậm rãi nói.
“Phải, cho nên hắn trong một tháng sẽ không lặp lại sủng hạnh một người.”
Hàn Vận đen mặt.
Bôi thuốc phía trên cho Lam Tuyết xong, Hàn Vận có chút lo lắng nhìn Lam Tuyết một chút, đưa bình thuốc cho Lam Tuyết.
“Ta đi điều tra địa hình nơi này một chút.”
“Vâng.”
Lam Tuyết gật gật đầu.
Sau khi Hàn Vận rời chỗ bàn đá, Lam Tuyết liền mở bình ra đem một ít thuốc đổ vào ngón tay, bôi thuốc cho chỗ kia.
Hàn Vận hướng về phía trung tâm nhà lao đi đến, thủy lao cũng không lớn, nhưng cũng có thể chứa trăm người.
Dưới chân là bùn đất, mặc dù không đến mức giữ chân người ta vào trong đó, nhưng cũng làm hành động khó khăn.
“Xong rồi.”
Lam Tuyết đã cầm quần áo phủ lên người mình, mỉm cười đem thuốc trị thương trả lại cho Hàn Vận.
Hàn Vận đị trở lại, tiếp nhận bình, nâng tay sờ sờ tóc Lam Tuyết.
“Chúng ta sẽ đi ra.”
Lam Tuyết tiếp tục mỉm cười, thản nhiên tươi cười lại làm người nhìn lòng phát đau.
Bàn đá không còn chỗ, Hàn Vận bảo Lam Tuyết nhích lên phía trước một chút. Lam Tuyết nghĩ đến Hàn Vận cũng