Lam Tuyết đi rồi, Hàn Vận đi xem Sở Bình.
Sở Bình tuy rằng bị thương nặng, nhưng bởi vì thể trạng tốt, băng bó đúng lúc, bởi vậy đã không còn nguy hiểm. Xem xét vết thương một chút, Hàn Vận gật gật đầu.
"Tĩnh dưỡng cho tốt, mấy ngày này không nên ngâm nước, năm ngày sau có thể hoạt động."
"Đa tạ."
Sở Bình sắc mặt vẫn như cũ tái nhợt, nhưng khí sắc lại tốt hơn rất nhiều.
Hàn Vận bôi thuốc thay băng xong cũng cáo từ rời đi, trong lòng còn muốn đi tìm chỗ giải tỏa.
Ngay khi Hàn Vận chuẩn bị rời biệt viện, đột nhiên chạm mặt Hiên Viên Hủ.
Hiên Viên Hủ cười tủm tỉm đi đến chỗ Hàn Vận, một thân hoa phục màu tím tôn quý.
"Ngươi muốn đi đâu?"
Hiên Viên Hủ tùy ý hỏi.
Hàn Vận nghĩ nghĩ hay là hỏi Hiên Viên Hủ, hắn có lẽ biết trong thành chỗ nào có nơi ăn chơi, tự đi tìm cũng mất thời gian không bằng tìm người hỏi một chút.
"Nơi này có kĩ viện không? Nam quán cũng được."
Hàn đại thúc chúng ta nam nữ đều không kị, chỉ cần nhìn thuận mắt là được.
Hàn Vận nói chưa dứt lời, đã khiến Hiên Viên Hủ muốn nổi điên.
"Ngươi đi nơi đó làm cái gì?"
Hiên Viên Hủ đem lửa giận đáy lòng áp xuống, giọng thản nhiên hỏi.
Hàn Vận thản nhiên đáp.
"Đương nhiên phải đi " mua vui", chẳng lẽ còn có thể đi nơi đó uống trà sao?"
Hiên Viên Hủ cảm giác đầu mình muốn nổi tung khi hai chữ " mua vui" lọt vào tai, muốn ra ngoài tìm vui sao, đúng là không muốn sống mà.
"Làm gì, ô....."
Hàn Vận lời còn chưa có nói xong, môi liền bị hung hăng hôn lên. Đầu tiên là lướt qua, lập tức chậm rãi xâm nhập.
Kỹ thuật hôn của Hiên Viên Hủ tốt lắm, Hàn Vận chỉ cảm thấy cả người tê dại, khí lực dần dần biến mất, chỉ có thể dựa vào Hiên Viên Hủ mới đứng vững.
Khi nghe đối phương rên nhẹ, càng làm cả người Hiên Viên Hủ nóng lên, thừa dịp Hàn Vận hết sức thất thần, hắn ôm lấy người trở lại phòng.
Cho đến khi cảm giác được dưới lưng là giường mềm mại, Hàn Vận mới chậm rãi phục hồi tinh thần lại, mà Hiên Viên Hủ đã muốn cởi áo.
"Đáng chết."
Hàn Vận rủa thầm một tiếng, lập tức muốn đứng dậy.
Hiên Viên Hủ nửa quỳ trên giường, đè bả vai Hàn Vận lại, khiến cho Hàn Vận không thể động đậy.
"Hiện tại mới nhớ rời đi không phải quá muộn sao?"
Nói xong một tay giữ lấy tay Hàn Vận, tay còn lại đặt ở giữa hai chân đối phương.
"Biến thái"
Hàn Vận hung hăng trừng Hiên Viên Hủ, tuyệt không thừa nhận mình cũng đã trở nên mềm yếu.
"Ha ha. Ta là biến thái, vậy còn ngươi?"
Hàn Vận nhất thời hút một ngụm khí lạnh.
"Ngài nhẹ tay một chút."
Bàn tay Hiên Viên Hủ như mang theo điện chạm vào chỗ nào, chỗ ấy liền bị tê dại. Hai người tim đập rất nhanh, thân thể dính thành một khối.
Quần áo đã hỗn độn, Hàn Vận ngửa cổ hưởng thụ,