Bước vào hậu viện Hủ Vương phủ, bố trí xa xỉ làm Hàn Vận bất nhã chảy ra nước miếng.
Hiên Viên Hủ đúng là đáng chết, thế này mà dám cùng ta khóc than. Ta sao nhìn không ra Hiên Viên Hủ dối trá thế nào. Kia là hồ nước xanh như ngọc bích, kia đình thai lầu các, oanh oanh yến yến dập dìu không dứt.
“Công tử, nơi này là hậu viện Vương phủ, ngài không thể tùy ý đi vào.”
Thị vệ trông coi ngăn cản Hàn Vận đi vào.
Hàn Vận ho nhẹ hai tiếng.
“Xin hỏi vị đại ca này, ta là gì của Vương gia các ngươi nào?”
Thị vệ nghĩ nghĩ trả lời.
“Khách.”
Về vị Hàn Vận công tử này, vào ở Vương phủ ngày đầu tiên liền có nghe nói.
Hàn Vận lắc lắc ngón tay, nói:
“Không phải vậy, ngươi gặp qua khách nào ở cùng phòng chủ nhà chưa. Hơn nữa còn đồng giường chung gối sao?”
Câu cuối cùng là dán bên tai thị vệ nói.
Thị vệ sắc mặt đỏ lên, hắn ở Vương phủ thời gian cũng không ngắn tự nhiên cũng biết phương diện này. Suy đoán vị công tử này cũng giống những người bên trong đó, đều là người của Vương gia, liền không hề chặn đường.
“Công tử mời vào.”
Thị vệ mặt đỏ tai hồng nói, trong lòng không khỏi cảm thán. Vị này của Vương gia thật đúng là gan lớn, cũng may không có người thấy, nếu không mình cũng khó yên ổn.
Hàn Vận đắc ý gật gật đầu, xem ra về sau gặp chuyện gì liền nói tên Hiên Viên Hủ ra thì cũng tốt.
Ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào cái gọi là hậu viện. Hàn Vận xuất hiện rất nhanh liền bị khắp nơi phát hiện.
Quang minh chính đại, dấu đầu lộ đuôi, tất cả mọi người đều đi ra xem vị khách không mời mà đến.
“Ngươi là người nào?”
Một thiếu niên có vẻ được sủng ái đi đến trước mặt Hàn Vận cao ngạo nói.
Hàn Vận nhìn về phía thiếu niên.
“Ngay cả bản công tử cũng không biết, còn ở nơi này hỗn cái gì, cút ngay!”
Lập tức đẩy thiếu niên chặn đường ra.
“Ngươi!”
Thiếu niên phẫn nộ. Tuy rằng hắn là nam sủng của Vương gia, thân phận không cao, nhưng cũng là người của Vương gia, làm sao bị người như thế ức hiếp.
“Vị công tử này nói vậy cũng là người của Vương gia đi. Tiểu Trạch tuy rằng tuổi trẻ kiêu ngạo một ít, nhưng công tử cũng không phải có chút quá phận sao.”
Ở phía sau thiếu niên bước ra một nam tử y phục trắng, trên mặt mang theo thanh nhã tươi cười.
“Ngọc ca ca, hắn thôi Tiểu Trạch.”
“Tiểu Điệt đưa Tiểu Trạch trở về.”
Hoa Như Ngọc lạnh giọng phân phó.
Hàn Vận âm thầm gật đầu. Tốt lắm, xem ra vị Ngọc ca ca chính là lão đại hậu viện này.
Ban đầu còn tưởng rằng thống trị hậu cung là một nữ tử, dù sao nam tử được sủng ái cũng vô pháp sinh dục, cuối cùng kém nữ nhân một chút.
“Ta nói nhường đường hắn đi sao? Ngươi tính là cái gì!”
Hàn Vận chỉ vào cái mũi Hoa Như ngọc nói. Đúng vậy, ta chính là đếm kiếm chuyện mà!
“Còn chưa thỉnh giáo vị công tử này.”
Hoa Như Ngọc vẫn là thái độ tao nhã.
“Hàn Vận.”
“Hàn công tử phải không? Ngươi hẳn cũng là người của Vương gia?”
Hoa Như Ngọc cười mà như không cười.
Hàn Vận rùng mình một cái, sao cảm thấy vị lão đại này ác liệt như vậy, thấy thế nào cũng giống đại Ác ma Hoàng Phủ Thận kia.
“Phải thì như thế nào, không phải lại như thế nào?”
Hàn Vận trừng lớn mắt nói, trong lòng âm thầm bơm hơi, tuyệt đối không thể lùi bước. Không phải chỉ là một nam sủng thôi sao, muốn đối phó thật dễ dàng.
“Nếu phải, ngươi nên tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc Vương phủ. Nếu không phải, mời rời khỏi nơi này, đây không phải nơi ngươi nên đến.”
Hoa Như Ngọc từng bước ép sát, bộ dạng âm nhu cũng không thất thế.
Nếu không phải dưới tình huống như vậy, Hàn Vận chắc chắn sẽ thích tác phong của Hoa Như Ngọc. Nhưng mà Hàn Vận đến là để quấy rối. Vậy nên càng muốn tác quái chỉ có thể tác quái mới chọc tức được Hiên Viên Hủ.
“Bốp!”
Một cái tát giáng xuống, Hàn Vận sắc mặt đắc ý vẫy vẫy bàn tay. Cái tát này đánh thật mạnh, tay cũng đã tê rần.
Không chỉ có Tiểu Trạch sợ ngây người, ngay cả đám nam sủng nữ thiếp trốn ở núi giả xem cũng bất chấp che dấu, hô to gọi nhỏ không dứt bên tai.
Gương mặt xinh đẹp của Hoa Như Ngọc rất nhanh sưng lên, thần sắc lại bình tĩnh.
“Hàn công tử là ý tứ gì?”
Hoa Như Ngọc nâng tay lên nhẹ xoa xoa chỗ đau trên mặt, xem ra buổi tối sẽ bị nghe lải nhải.
“Không có ý tứ gì, chỉ là nhìn ngươi không vừa mắt.”
Hàn Vận bộ dáng tiểu nhân đắc chí.
“Ta liều mạng với ngươi!”
Lấy lại tinh thần Tiểu Trạch lập tức hướng Hàn Vận đánh trả. Vốn một bụng lửa đang cố kiềm nén, hiện tại giống như pháo bị đốt.
Tiểu Trạch không có võ công, hơn nữa Hàn Vận vốn có phòng bị trước, tất nhiên không có khả năng bị đánh trúng, lại còn đá hắn một cái.
“A...!”
Người hầu thấy chủ tử bị đánh, lại rơi xuống nước, đều kêu la, thị vệ cũng bị đưa tới xuống nước cứu người.
Hàn Vận vỗ vỗ tay, nhìn hậu viện loạn thành một đống hỗn loạn, tâm tình vô cùng thư sướng.
“Các ngươi nhớ kỹ, bản công tử là Hàn Vận, hiện tại ở tẩm cung Vương gia. Về sau thấy bản công tử nhớ rõ đi đường vòng, nếu ta biết các ngươi ai thông báo Vương gia, đừng trách bản công tử tâm ngoan thủ lạt.”
Nói xong đi nhanh rời khỏi hậu viện.
Còn có một ít người muốn đi truy đuổi Hàn Vận, chỉ là đều bị Hoa Như Ngọc ngăn lại.
Nếu Hàn Vận quay đầu chắc chắn sẽ thấy, lúc này Hoa Như Ngọc trên mặt mang theo nụ cười trêu tức, giống như hồ ly ăn vụng thành công.
Cái gọi là vui quá hóa buồn, không bao lâu, Hàn Vận liền tự mình nghiệm chứng những lời này.
Không ngoài sở liệu của Hàn Vận, hậu viện quả nhiên náo loạn, Hiên Viên Hủ bị đám thị sủng đến khóc lóc tố cáo làm điếc tai long óc. Cuối cùng ra lệnh một tiếng, ai còn dám nói sẽ dùng côn đánh đuổi ra khỏi Vương phủ, mới đem lửa dập tắt.
Trở lại phòng, Hiên Viên Hủ thấy Hàn Vận ngồi ở