Có lẽ vận khí thích khách này không tệ, ngay khi lưỡi dao ép xuống, tiếng thị vệ truyền vào nhà tù.
"Có người cướp ngục!"
Cai ngục lập tức đem đao thu hồi.
"Mau, bảo vệ Vương gia!"
Bọn thị vệ nghiêng ngả lảo đảo chạy vào nhà tù.
"Tham kiến Vương gia, người tới đã bị bắt."
"Hết cả hồn!"
Hàn Vận nhịn không được nói thô bạo. Nếu cũng bắt được kêu lớn tiếng như vậy làm chi!
Hiên Viên Hủ đứng lên, nhìn thoáng qua sắc mặt phạm nhân, cũng cho cai ngục một ánh mắt.
"Hôm nay đủ rồi, Vận Nhi, chúng ta trở về đi."
Hiên Viên Hủ ái muội để tay lên eo nhỏ của Hàn Vận, phất tay đối với cai ngục.
"Canh giữ phạm nhân."
"Dạ."
Cai ngục hiểu ý lĩnh lệnh.
Hàn Vận có chút giật mình, không nghĩ tới Hiên Viên Hủ dễ dàng buông tha tên phạm nhân kia, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy không đúng.
"Này, ngài lại âm mưu quỷ kế gì vậy?"
Hàn Vận lấy khuỷu tay đụng đụng vào ngực Hiên Viên Hủ.
"Khụ khụ, nhẹ nhẹ, nếu cướp ngục là cứu phạm nhân đi, bổn vương tất nhiên sẽ không để hắn đi một chuyến tay không."
Hiên Viên Hủ bắt lấy tay Hàn Vận rồi mỉm cười. Đại thúc xuống tay thật đúng là không nể mặt.
Hàn Vận liền biết nguyên nhân. Quả nhiên hồ ly chính là hồ ly, giảo hoạt là trời sinh cũng là bản tính.
"Sao xác định cướp ngục không phải đi vào giết người diệt khẩu?"
Đem bàn tay hơi lạnh của Hàn Vận cầm trong lòng bàn tay mình, Hiên Viên Hủ mở miệng nói.
"Muốn giết người diệt khẩu cơ hội không phải ít, chỉ có muốn cướp phạm nhân đi mới có thể làm ra động tĩnh lớn như vậy."
Hàn Vận gật gật đầu, tuy rằng phụ cận nhà tù gác nghiêm mật, nhưng là thực sự giống ngày đó tử sĩ tới giết người diệt khẩu, tuyệt đối là dễ dàng.
Trở lại tẩm cung, Hàn Vận cởi Điêu Nhung Đại Y, chạy nhanh đến ôm ấm lô hơ tay.
"Lạnh à, đi ngâm nước ấm."
Hiên Viên Hủ xoa xoa đỉnh đầu Hàn Vận. Chân đại thúc đã không còn đáng ngại, chỉ cần tĩnh dưỡng liền tốt.
"Này!"
Hàn Vận ngồi xổm hơ tay, chỉ có thể ngửa đầu hung tợn trừng mắt kháng nghị hành động của Hiên Viên Hủ. Lại không biết cái trừng này không những không uy hiếp được đối phương, mà thiếu chút nữa đem dục hỏa của Hiên Viên Hủ câu ra.
Hiên Viên Hủ đi qua cầm lấy một chén trà uống một ngụm. Chẳng lẽ đại thúc không biết bộ dáng vừa rồi có bao nhiêu câu người sao?
Hàn Vận cũng không biết Hiên Viên Hủ nhẫn nại, cảm giác tay ấm áp liền nghênh ngang tiến vào phòng tắm.
Hơi nước trong khí quanh quẩn làm cho người ta một loại cảm giác phảng phất như tiên cảnh.
Hàn Vận ngồi vào bậc thang thoải mái mà thở dài, đơn giản nhắm mắt lại. Nước trong bể tắm là lưu động nên sẽ không bị lạnh.
Khi Hiên Viên Hủ tiến vào phòng tắm, vừa lúc thấy Hàn Vận chợp mắt. Mỹ nhân trong nước hai gò má hồng hồng, môi cũng hé mở, vẻ mặt thư giãn, làm người nhìn tâm rục rịch.
Hiên Viên Hủ tất nhiên là sẽ không ủy khuất chính mình, cởi quần áo, tiến vào bể.
Hàn Vận cũng không có tỉnh lại. Cho đến khi cảm giác được có người nơi nơi đốt lửa.
"Ôi."
Đại thúc vô ý thức rên rỉ ra tiếng.
"Ngài đang làm cái gì?"
Hàn Vận khẽ nhíu mày, hiển nhiên dục hỏa trên người đã bị đối phương châm bùng cháy.
"Ngoan, đừng nên cử động, ta sẽ cho ngươi thoải mái."
Hiên Viên Hủ thấy Hàn Vận tỉnh lại, càng thêm làm càn ôm lấy thân thể trần trụi của đối phương.
Hàn Vận cũng không phản kháng, đều là người trưởng thành, đối với loại sự tình này cũng không xa lạ.
Cho đến khi bàn tay kia làm càn chuyển đến nơi nào đó phía sau Hàn Vận.
"Này, đừng quá phận!"
Hàn Vận thấp giọng cảnh cáo, chỉ là không có một chút lực uy hiếp.
Hiên Viên Hủ cong khóe miệng, ngón tay điểm điểm chóp mũi Hàn Vận.
"Nếu muốn hưởng thụ thì đừng phản kháng, ta sẽ nhẹ một chút."
Giọng mê hoặc lan tràn ở trong đầu Hàn Vận, sau đó Hàn Vận dần dần thả lỏng thân thể. Hiên Viên Hủ không kiêng nể gì đưa tay đùa bỡn tiểu Vận Vận.
"A ô."
Đem dục vọng phát tiết ở trong tay đối phương, Hàn Vận vẻ mặt uể oải thở hổn hển.
Ngay khi Hàn Vận tinh thần thả lỏng hết sức, Hiên Viên Hủ đem dục vọng đã sưng thâm nhập thân thể đối phương. Đáp lại hắn là tiếng rên rỉ càng thêm động lòng người.
Lúc này có nước bôi trơn nhịp điệu lại nhẹ nhàng Hàn Vận vẫn chưa cảm thấy không khoẻ.
Nếu đã làm đến bước này, Hàn Vận cũng không còn nói thêm gì nữa, chủ động ôm cổ đối phương, cắn vành tai đối phương, mơ hồ nói:
"Tiếp theo đến lượt ta."
Hiên Viên Hủ ban đầu kiềm chế, gặp đối phương đã muốn thích ứng, liền