Đỡ eo đau nhức xuống giường, Hàn Vận ở trong lòng cảm thán, quả nhiên làm miệt mài là không đúng, nhất là đối với một đại thúc năm nay gần ba mươi.
Thân thể cũng sạch sẽ nhẹ nhàng, tuy rằng còn lưu lại dấu vết loang lổ, xem ra Hiên Viên Hủ còn biết tẩy rửa, tuy là như thế cũng vô phương bù lại hành vi ác liệt của hắn gây ra.
“Vận Nhi, sao xuống giường?”
Mới từ thư phòng trở về, Hiên Viên Hủ nhìn thấy Hàn Vận không khỏi hoài nghi. Chẳng lẽ hắn đêm qua chưa đủ cố gắng?
Hàn Vận phẫn hận trừng mắt nhìn Hiên Viên Hủ.
“Cũng đã gần buổi chiều, nếu không đứng lên ta sẽ chết đói!”
“Phấn Mai, Lục Ngạc, đi chuẩn bị món ăn.”
Hiên Viên Hủ phân phó.
“Dạ.”
Ngoài cửa lập tức truyền đến giọng Phấn Mai, nhưng mà trong đó như mang theo ý cười, không biết gặp cái gì vui vẻ.
Hiên Viên Hủ giúp đỡ Hàn Vận ngồi vào bàn, không quên cẩn thận lót tấm nệm, Hàn Vận sắc mặt lại đen một tầng.
Rất nhanh món ăn được bưng lên, hình thức rất đơn giản, đều là món ăn thanh đạm, thức ăn lỏng. Lại nhìn thấy Phấn Mai đỏ mặt ánh mắt tránh trái tránh phải. Hàn Vận nếu không biết sao lại thế này thì chính là ngu ngốc.
Uống xong một chén canh rau, Hàn Vận cảm giác chính mình rốt cục sống lại.
“Đúng rồi, phạm nhân thế nào?”
Phất tay để Phấn Mai cùng Lục Ngạc lui ra, Hiên Viên Hủ mở miệng nói:
“Đã điều tra rõ thân phận, là U Vương Thần Quốc.”
“Vương gia?”
Hàn Vận chớp chớp mắt, thân phận quả nhiên không thấp.
“Ngài chuẩn bị làm gì hắn sao?”
Hẳn là có giá trị lợi dùng mới đúng.
Hiên Viên Hủ mỉm cười.
“Cái này phải xem Thần Huy phối hợp, Vận Nhi biết hôm qua người cướp ngục kia là ai không?”
Hàn Vận tức giận liếc Hiên Viên một cái. Ta ở nơi này nhận biết hữu hạn, làm sao biết.
“Ha ha, là Hữu Hộ Pháp ma giáo.”
Hiên Viên Hủ khóe miệng hơi hơi cong lên.
“Khúc Dịch Tâm?”
Hàn Vận nhớ rõ người này, hắn có một đôi mắt hồ ly xinh đẹp đa tình.
“Hắn cùng Huy Vương là quan hệ gì?”
Không lẽ là tình nhân.
Nhìn ra suy nghĩ trong lòng Hàn Vận, Hiên Viên Hủ chứng thật.
“Bọn họ là tình nhân, chỉ là Khúc Dịch Tâm tính thiện lương, hình như vẫn chưa ăn Thần Huy.”
Hàn Vận gật gật đầu. Tốt xấu gì Thần Huy cũng là Vương gia, muốn ăn cũng không dễ dàng, huống chi người kia thật quật cường lại cứng nhắc.
“Thần Quốc hiện tại cùng Hiên Viên Quốc như nước với lửa, sớm muộn gì cũng khai chiến, nếu Thần Huy phối hợp đối với Hiên Viên Quốc mà nói phần thắng rất lớn.”
Chuyện Thần Huy, hắn vẫn chưa báo cáo hoàng thúc. Thứ nhất là Thần Huy còn chưa quy thuận, thứ hai là hắn không muốn hoàng thúc lo lắng.
“Ngài muốn Thần Huy quy thuận Hiên Viên Quốc, để kéo Hoàng đế Thần Quốc xuống ngựa?”
Hiên Viên Hủ gật gật đầu, cùng đại thúc nói chuyện quả nhiên thực nhẹ nhàng.
“Cho nên hiện tại cần phải làm Thần Huy gật đầu gia nhập vào chúng ta, sau đó mượn sức Tà Thiên Viêm.”
Hàn Vận khẽ nhíu mày.
“Ngài muốn ta giúp phải không?”
Hiên Viên Hủ thản nhiên cười, một tay để lên eo Hàn Vận nhẹ nhàng xoa xoa.
“Vận Nhi giúp ta chứ.”
Hàn Vận quay mặt đi. Thật không biết hắn lấy tự tin chỗ nào đến.
“Không lợi sẽ không làm.”
Hiên Viên Hủ ái muội cười, ấn ấn eo Hàn Vận, tay dần dần trượt xuống.
“Ta sẽ đem đại thúc hầu hạ thoải mái.”
Hai chữ "đại thúc" nói hết sức ái muội.
“Cái gì mà thoải mái, ta hiện tại eo còn đau đây! Nói cho ngài hay, ta là người bị thương, đừng động tay động chân.”
Hàn Vận chỉ chỉ chân mình, đại thúc cũng không muốn làm người tàn tật.
Hiên Viên Hủ đưa tay để lên đầu gối Hàn Vận, trong mắt hiện lên xót xa.
“Sẽ tốt mà.”
“Khụ khụ.”
Hàn Vận xấu hổ ho hai tiếng.
“Nếu thu phục được, không nên tiếp tục nhốt bọn họ ở nhà lao, dù sao đó không phải thái độ đối đãi người muốn dùng.”
Hiên Viên Hủ đồng ý với Hàn Vận.
“Chỉ là Thần Huy quá mức cứng nhắc, cứng mềm đều không chịu, muốn cho hắn quy thuận thật khó.”
Hàn Vận cười nhạo một tiếng:
“Chỉ sợ là ngài đã sớm có quyết định rồi.”
Hiên Viên Hủ cũng không phủ nhận.
“Chỉ là bước tiếp theo còn phải nhờ Vận Nhi hỗ trợ.”
Hàn Vận biết, chỉ cần lung lạc Khúc Dịch Tâm là có thể mượn sức Tà Thiên Viêm.
“Ha ha, Vận Nhi giúp ta nhé?”
Hiên Viên Hủ nịnh nọt, hắn tin tưởng Hàn Vận có năng lực này. Chỉ cần Khúc Dịch Tâm hỗ trợ, như vậy Tà Thiên Viêm không chỉ không cản trở Hiên Viên Quốc, ngược lại sẽ trở thành trợ lực, đó chính là lưỡng toàn kỳ mỹ.
Hàn Vận hừ lạnh một tiếng.
“Đêm nay ngài cho ta nằm trên, ta liền giúp ngài.”
“Hả...... Vận Nhi xác định đêm nay có thể sao?”
Vỗ nhẹ nhẹ mông đối phương, hắn nhớ đến tiếng rên rỉ dễ nghe của đại thúc mà thực vừa lòng.
Hàn Vận nghiến răng. Ác ma này đáng giận, ta sớm muộn gì cũng ăn lại ngươi!
Ngay buổi tối đó, Hiên Viên Hủ cùng Hàn Vận quay lại địa lao.
Khúc Dịch Tâm ánh mắt tràn ngập phòng bị.
“Hữu Hộ Pháp, đã lâu không thấy.”
Hàn Vận mỉm cười nói.
“Hàn Vận.”
Hàn Vận gật đầu, lại nhìn về phía Thần Huy được Khúc Dịch Tâm bảo hộ