Hàn Vận cũng bội phục chính mình, không nghĩ tới lúc này sao mình còn có thể bình tĩnh như thế.
“Ngươi đang nói mê sảng cái gì vậy!”
Hiên Viên Hủ đứng lên nhặt quần áo, lại quát lớn.
Hàn Vận cũng không muốn cùng Hiên Viên Hủ tranh cãi ở trước mặt người khác, nên cứ như vậy đứng ở bên cửa sổ nhìn Hiên Viên Hủ.
“Vương gia.”
Ngay khi Hiên Viên Hủ đứng dậy, Tiểu Trạch kéo vạt áo hắn lại, vẻ mặt tổn thương.
“Buông ra.”
Hiên Viên Hủ chán ghét đẩy tay Tiểu Trạch ra.
Hàn Vận bĩu môi. Thật đúng là vô tình mà, rõ ràng vừa rồi còn muốn cùng người ta lăn lộn, hiện tại liền đá văng người ta ra.
“Chúng ta đi.”
Lôi kéo tay Hàn Vận, Hiên Viên Hủ đi nhanh về tẩm cung.
Trở lại tẩm cung, Hàn Vận không lưu tình chút nào đẩy tay đối phương ra.
“Ngươi trở về khi nào, sao không báo trước một tiếng.”
Hiên Viên Hủ vẫn chưa phát giác Hàn Vận dị thường.
“Nói trước làm cái gì, nói cho ngài biết để chuẩn bị một chút, đem thân thể tắm rửa sạch sẽ mùi vị người khác sao?”
Hàn Vận châm chọc, tự thấy mình thật đúng là mắt bị mù, sao động tình với người này chứ.
Hiên Viên Hủ rốt cục phát hiện Vận Nhi đầy mùi thuốc súng, cợt nhả nói:
“Sao, Vận Nhi là đang ghen à?”
Hàn Vận cúi đầu không nói. Ghen sao? Quả thật như thế.
“Vận Nhi so sánh cùng những người đó làm gì. Bọn họ chỉ là đồ chơi tiêu khiển của ta mà thôi.”
Nếu Hiên Viên Hủ nghĩ nói như vậy có thể đả động Hàn Vận, như vậy hắn đã sai lầm rồi.
Chỉ thấy Hàn Vận cười lạnh một tiếng.
“Tiêu khiển sao? Ta đây nên cảm thấy được yêu thương mà nơm nớp lo sợ. Nhưng thực đáng tiếc, ta vĩnh viễn cũng sẽ không phải loại đó.”
Hiên Viên Hủ khẽ nhíu mày.
“Ngươi đang nổi cáu với ta sao?”
Hàn Vận cười nhạo một tiếng. Ta là trẻ con sao? Còn cáu kỉnh?
“Hiên Viên Hủ, ta nói cho ngài biết, lúc trước ta thích ngài là ta mắt bị mù rồi. Vốn tưởng rằng ngài hiểu ta, nghĩ về ta, có khả năng bận tâm đến an toàn của ta, nhưng ta sai lầm rồi. Hai chúng ta vốn là người của hai thế giới, mặc dù đã từng ở cùng một chỗ, bất quá đó là những phút giây sai lầm.”
Hàn Vận muốn được đối đãi ngang hàng, chân tâm kết giao chứ không phải ban ân bố thí.
Hiên Viên Hủ sắc mặt dần dần lạnh xuống.
“Ngươi nói chúng ta ở cùng một chỗ là sai lầm sao?”
Vì cái gì người này có thể nói vô tình như thế, chẳng lẽ không biết nửa năm nay hắn có bao nhiêu thương nhớ sao.
“Phải.”
Hàn Vận nói một cách chắc chắn.
“Nếu ngươi chỉ bởi vì một nam sủng mà bực bội, như vậy ta có thể giải thích, tuy rằng ta cũng không cho rằng có cái gì sai.”
Hiên Viên Hủ lạnh lùng nói. Giải thích đã là hắn nhượng bộ lắm rồi.
Hàn Vận cảm thấy người này thật sự là không có thuốc nào cứu được.
“Nếu không có sai cần gì giải thích, hơn nữa không phải xuất phát từ chân tâm giải thích ta cũng sẽ không nhận.”
“Hàn Vận, ngươi không cần được một tấc lại muốn tiến một thước.”
Hiên Viên Hủ sắc mặt dần dần âm trầm xuống. Vốn tưởng rằng đại thúc vừa trở về nên có thể ôn tồn một chút, không hề nghĩ đến lại thành như thế này.
“Ta tiến thêm một thước sao?”
Hàn Vận cảm thấy lời Hiên Viên Hủ thật buồn cười, cũng thật sự bật cười.
“Ngươi cười cái gì?”
Hiên Viên Hủ giọng âm lãnh hỏi. Hắn cảm giác như mình là một tội nhân vô sỉ đáng bị cười nhạo.
Hàn Vận ngừng cười, ánh mắt châm chọc lại không có thối lui.
“Ta cười ngài chỉ để ý chính mình. Hiên Viên Hủ, ở trong mắt Hàn Vận ta ngài cũng không là cái gì!”
Hiên Viên Hủ bị chọc giận thật sự. Hắn đã bỏ cảm tình ra, người này lại không xem hắn ra gì!
“Bốp”
Một cái tát đánh vào mặt Hàn Vận, cũng đánh vào trong lòng Hiên Viên Hủ.
“Ta....”
Hiên Viên Hủ muốn giải thích, lại không biết nên nói cái gì, bởi vì hắn cũng bị tổn thương.
Hàn Vận lạnh nhạt lau máu ở khóe miệng. Ngay khi Hiên Viên Hủ không biết làm sao, trên mặt lại bị đau rát một trận.
Hàn Vận lắc lắc bàn tay phải, bình tĩnh nói.
“Có nhận là phải có trả.”
Với khinh công của Hàn Vận đánh xong có thể bỏ chạy cũng không phải là không có khả năng. Nhưng hiện tại Hàn Vận lại muốn cùng người này đối diện. Với bản tính quật cường muốn khống chế cũng không được.
Hai người lạnh lùng đối diện, không khí thấp đến cực điểm.
“Hàn Vận, ngươi nghĩ rằng ta thật sự không dám giết ngươi sao? Được sủng mà kiêu cũng nên có giới hạn hạn!”
Hiên Viên Hủ nheo mắt, gương mặt đỏ bừng, trán nổi gân xanh nên nhìn hết sức dữ tợn.
“Ta cũng muốn chờ xem.”
Hàn Vận toàn thân đề phòng, giống con nhím xù lông chống chọi nguy hiểm tới gần.
“Tốt, tốt.”
Hiên Viên Hủ cười giận dữ.
Hàn Vận cảm giác được không khí trong phòng bắt đầu biến lạnh, ngay cả hơi thở cũng bị đè nén.
Đúng lúc này, tay Hàn Vận nhói đau. Hiên Viên Hủ đã nắm chặt tay Hàn Vận ở trong tay mình.
Hàn Vận cả kinh, còn chưa có kịp phản ứng, liền bị đối phương hung hăng đẩy ngã trên giường.
Ngân châm trong tay áo nhập lòng bàn tay, tay Hàn Vận chuyển động linh hoạt. Hiên Viên Hủ chỉ cảm thấy đau đớn.
Rất nhanh thoát khỏi kiềm chế, Hàn Vận quỳ gối trên giường nhìn thẳng Hiên Viên Hủ, ngân châm trong tay lóe sáng.
Hiên Viên Hủ không hề nghĩ đến Hàn Vận lại dùng châm đâm hắn. Bàn tay phản ứng trước đầu óc một bước, hắn đánh về phía Hàn Vận.
Hàn Vận xoay người rất nhanh. Cũng không nghĩ chưởng kia lại được đánh ra, chỉ cảm thấy yết hầu mặn chát. Vì không muốn khổ sở ở trước mặt người này, Hàn Vận ép mình nuốt chất lỏng trong miệng xuống.
Ngân châm trong tay rất nhanh bay ra lần nữa, hướng thẳng đến mặt Hiên Viên Hủ.
Hiên Viên Hủ hơi hơi nghiêng đầu, dùng hai ngón tay tiếp được ngân châm, sau đó dụng lực ném trên mặt đất.
Hàn Vận lại vung tay áo bắn ra mấy ngân châm.
Hiên Viên Hủ không hề nghĩ đến Hàn Vận còn có chiêu sau, rất nhanh thối lui tránh nguy hiểm. Ngân châm bắn đến phía sau hắn dính lên cây cột.
Thuận tay lấy chén trà ở trên bàn, Hiên Viên Hủ đảo qua, dùng nội lực ném chén trà về hướng đối phương.
Trên giường không gian dù sao cũng hữu hạn, Hàn Vận trốn không khỏi, bị chén trà đánh trúng vai phải, phát ra một tiếng kêu rên, đổ người về phía sau.
Hiên Viên Hủ tiến lên đem Hàn Vận ném lên trên giường.
“Lá gan thật lớn, cũng dám tấn công ta?”
Ánh mắt Hiên Viên Hủ âm lãnh phảng phất như đi ra từ địa ngục.
Hàn Vận gắt gao nhíu mi lại, lồng ngực