Một đêm trôi qua, Trần ngự y vẫn chưa có đi ra, Hiên Viên Hủ cứ như vậy lẳng lặng ngồi ở bên ngoài đợi.
Sau một đêm không ngủ mắt Hiên Viên Hủ nổi lên quần thâm, vẻ mặt đông cứng, cả người như một khối băng khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo. Hắn biết việc mình làm trong lúc đó đã triệt để phá hủy tình cảm của người kia, vô phương khôi phục.
Khi Trần ngự y mang theo cái hòm thuốc đi ra, Hiên Viên Hủ bật người đứng dậy, trước mắt chợt hoa lên, thân thể lảo đảo lại ngã ngồi xuống ghế.
“Vương gia!”
Trần ngự y kinh hô một tiếng, bước nhanh đến bên cạnh Hiên Viên Hủ đưa cho hắn. Hiên Viên Hủ lại khoát tay, giọng đứt quãng.
“Hắn...thế nào... rồi?”
Trần ngự y lắc đầu.
“Tuy rằng bảo vệ được mạng sống, nhưng chán nản công tâm, muốn tỉnh lại cũng không dễ dàng.”
Hiên Viên Hủ suy sụp tựa lưng vào ghế ngồi, trong miệng lẩm bẩm.
“Sống... tốt rồi...”
Trần ngự y thở dài một tiếng.
“Thần đã kê đơn thuốc, mỗi ngày uống một lần, về phần có thể tỉnh hay không phải xem tạo hóa.”
“Đa tạ Trần ngự y.”
“Vậy lão thần đi chuẩn bị thuốc.”
Trần ngự y hành lễ xong rời đi.
Chống đỡ thân thể đứng lên, Hiên Viên Hủ lảo đảo tiến vào trong. Nhìn người nằm trên giường, tay hắn run rẩy chạm vào hai má lạnh như băng của đối phương.
“Vận Nhi à.”
Tuyệt vọng, bi thương, cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.
Hàn Vận nhắm mắt giống như là đang ngủ say, chỉ chìm ở trong thế giới của mình, hết thảy thế gian bên ngoài này đều là thoáng qua.
Giữa trưa, thời điểm Trần ngự y đến, Hiên Viên Hủ vẫn ngồi ở bên giường như trước, chưa từng rời khỏi một bước.
Đem chén thuốc đưa cho Vương gia, Trần ngự y yên lặng lui ra.
“Vận Nhi à, uống thuốc.”
Nâng thân thể vô lực của Hàn Vận dậy, Hiên Viên Hủ nhìn đến những dấu vết xanh tím ở lòng ngực đối phương, trong lòng bỗng nhiên đau xót.
“Ta biết Vân Nhi nhất định rất hận ta, nhưng thuốc là phải uống.”
Giúp đỡ khối thân thể yếu ớt này tựa vào lồng ngực mình, Hiên Viên Hủ cầm lấy cái muỗng, đem thuốc từng chút từng chút đưa vào miệng đối phương, rồi cẩn thận dùng khăn lụa lau đi nước thuốc tràn ra ngoài miệng.
Một lần nữa đem đối phương nằm lại trên giường, đắp chăn cẩn thận. Hiên Viên Hủ từ dưới giường lấy ra cái bô, bàn tay đưa vào trong quần lấy ra vật nhỏ mềm mềm lạnh lạnh, chờ đợi đối phương đi tiểu.
Đợi nghe được tiếng nước chảy kết thúc, Hiên Viên Hủ đứng dậy đem cái bô mang đi, khi trở về trong tay bưng một chậu nước ấm.
Nhúng khăn ướt, Hiên Viên Hủ biết Hàn Vận thích sạch sẽ, nhẹ nhàng lau thân thể đối phương, đem mỗi một chỗ đều lau sạch.
Sau đó một lần nữa ngồi trở lại bên giường, lẳng lặng nhìn người trên giường.
Cứ như vậy ngày qua ngày, tình huống Vương phủ rất nhanh truyền đến trong tai Hiên Viên Tiêu Thụy, đã năm ngày Hủ Vương gia chưa vào triều, hắn chỉ có thể thở dài.
Nhìn đồ ăn từ tẩm cung mang ra, vẫn như trước chưa bị động qua một chút nào, lão quản gia cũng là người lớn tuổi nhất trong phủ vẻ mặt lo lắng. Trừ bỏ cháo nấu mỗi ngày cho Hàn công tử, món ăn đưa vào tẩm cung Vương gia chưa từng bị động qua. Còn như vậy, dù là thân mình làm bằng sắt cũng chịu không nổi!
“Tư Không đại nhân còn chưa có trở về sao?”
Lão quản gia hỏi thị vệ.
“Đang trên đường về, vài ngày nữa có thể về phủ.”
Thị vệ trả lời. Trạng thái Vương gia làm tất cả mọi người trong Vương phủ lo lắng không thôi.
Rốt cục việc lão quản gia cầu thần bái phật đã thành hiện thực, ngày kế tiếp Tư Không Hàn từ Võ Lâm Minh đã chạy về.
“Vương gia đâu?”
Tư Không Hàn đang cùng Tà Thiên Viêm thương thảo thì người của lão quản gia đến báo tin, hắn không thể không gấp trở về.
“Ở tẩm cung. Tư Không đại nhân, Vương gia đã năm sáu ngày chưa có ăn cơm, ngài khuyên nhủ Vương gia đi. Cứ như vậy sao mà được.”
Lão quản gia tận tình nói. Vương gia không chỉ là chủ Vương phủ, mà thậm chí là tâm phúc của toàn bộ dân chúng Hiên Viên Quốc. Nếu thực sự xảy ra chuyện không hay thì làm sao được?
Tư Không Hàn khẽ nhíu mày, xem ra việc hắn lo lắng đã xảy ra.
“Chuẩn bị đồ ăn đưa đến tẩm cung, ta đi gặp mặt Vương gia.”
Dứt lời liền nhanh chóng đi tẩm cung.
“Dạ!”
Lão quản gia lập tức tự mình đi phân phó phòng bếp chuẩn bị.
“Cốc cốc.”
Tư Không Hàn gõ cửa tẩm cung.
“Đi ra ngoài, bổn vương ai cũng không gặp.”
Hiện tại không phải thời gian Trần ngự y đưa thuốc đến, nhất định là người khác. Tư Không Hàn mày kiếm nhíu chặt, lần đầu tiên cãi lời Vương gia đẩy cửa mà vào.
Hiên Viên Hủ không hề nghĩ đến bên trong phủ còn có ai lớn mật như thế, đang muốn hỏi tội lại phát hiện là Tư Không Hàn.
“Ngươi sao đã trở lại?”
“Thuộc hạ nếu không trở về, sẽ không biết còn có thể nhìn thấy Vương gia hay không.”
Giọng Tư Không Hàn đầy châm chọc. Người trước mắt vẻ mặt gầy đi rất nhiều, thật là vị chủ tử anh minh thần võ mà hắn nguyện trung thành đó sao?
Hiên Viên Hủ tất nhiên biết Tư Không Hàn không có ý gì, chỉ không biết là nô tài nào trong Vương phủ lắm miệng.
Thấy Hiên Viên Hủ không lên tiếng, Tư Không Hàn tiến lên hai bước.
“Vương gia, chuyện của Hàn công tử thuộc hạ đã nghe nói, chỉ là ngài còn như vậy khi Hàn công tử tỉnh lại ngài cũng nhìn không thấy.”
Chẳng lẽ Vương gia không biết tình trạng thân thể hiện tại của mình sao?
Hiên Viên Hủ sờ sờ mặt, hai má thật là đã lõm xuống. Hắn không thể không thừa nhận, ngồi ở bên giường cũng có khả năng té xỉu bất cứ lúc nào. Chỉ là như vậy còn chưa đủ, so với đau đớn đại thúc phải chịu tính là