Hàn Vận trong lòng cảnh giác. Người này là đang dùng sắc dụ mình mà!
"Cút ngay, ta muốn đi ăn cơm!"
Hàn Vận hung tợn nói.
"Súc miệng trước đi."
Hiên Viên Hủ không có buông ra, mà đem chén trà để sát vào môi đối phương.
Hàn Vận cúi đầu hớp một ngụm nước trà vào miệng, ục ục hai cái, lại phun trở ra.
Hiên Viên Hủ buông Hàn Vận ra, đem khăn ấm đưa tới.
Hàn Vận sớm thành thói quen để Hiên Viên Hủ hầu hạ. Tuy rằng người hầu này gần đây có chút quá phận, được một tấc lại muốn tiến một thước.
Hai người cùng đi ra ngoài, người hầu đã dọn bữa sáng hoàn tất. Hiên Viên Hủ không nhanh không chậm lên tiếng.
"Đêm qua Vận Nhi đi ra ngoài sao?"
Hàn Vận trong lòng đã biết là cái tên trưởng quầy đáng chết ở cửa hàng đồ cổ cáo mật.
"Đã biết mà còn hỏi."
Hiên Viên Hủ cười cười.
"Trương viên ngoại ở phố Tây bảo bối cũng không ít, hơn nữa không có bất cứ quan hệ nào cùng Vương phủ."
Biết đại thúc ngứa tay. Nếu muốn trộm tất nhiên nên chỉ nơi có thể trộm, hơn nữa cũng không phải của hắn.
Hàn Vận sửng sốt, không nghĩ tới Hiên Viên Hủ không có trách mắng ngược lại còn chỉ nhà ai có bảo bối. Xem ra Vương gia này cũng không phải kém cỏi như vậy.
"Hôm nay được nghỉ ngơi, Vận Nhi cùng ta đến một chỗ."
Hiên Viên Hủ thản nhiên nói.
"Nơi nào?"
Hàn Vận hiếu kỳ hỏi. Hiên Viên Hủ rất ít khi chủ động yêu cầu đi ra ngoài.
Hiên Viên Hủ cười thần bí.
"Một chỗ tốt."
Hàn Vận nhanh chóng đáp ứng.
"Cơm nước xong thì đi."
Hiên Viên Hủ sủng nịnh cười.
"Được."
Hai người dùng xong bữa sáng, Hiên Viên Hủ lệnh người chuẩn bị ngựa và ít đồ vật này nọ. Hai người trở về phòng thay đổi trang phục gọn nhẹ liền rời khỏi Vương phủ.
Phong cảnh ngoại ô với sông núi hữu tình. Hai người đi đến một khe suối thì dừng chân tạm nghỉ.
Hàn Vận ngồi bên cạnh suối rửa mặt. Những giọt nước đọng lại trên mặt phản xạ ánh mặt trời phát ra những tia sáng lấp lánh chói mắt. Hiên Viên Hủ nhìn đến ngây người.
Hàn Vận vừa định hỏi Hiên Viên Hủ còn xa nữa không, liền thấy ánh mắt si mê của đối phương. Thật không biết một người như vậy tại sao vì mình mà buông bỏ toàn bộ hậu cung, lại còn có trình độ tự kỷ đến không có thuốc chữa như vậy. Hiên Viên Quốc mỹ nhân cũng không thiếu, huống chi mình lại là một lão nam nhân ba mươi tuổi xấu tính.
"Hiên Viên Hủ."
Hàn Vận nhỏ giọng gọi.
"Hả?"
Hiên Viên Hủ hồi phục tinh thần lại, đến bên cạnh Hàn Vận, lấy khăn lụa lau đi những giọt nước trên mặt đối phương.
"Ta đáng giá để ngài buông bỏ nhiều như vậy sao?"
Nghĩ lại đường đường là một Vương gia lại bị mình hô lên gọi xuống sai bảo này nọ, thậm chí chỉ có mình được phép làm điều đó.
Hiên Viên Hủ sửng sốt, hắn biết Hàn Vận suy nghĩ cái gì, hắn cô đơn cười.
"Ta chỉ hận mình biết quá muộn, buông bỏ quá muộn, nếu không Vận Nhi đã không bị thương, không mất trí nhớ."
Hiên Viên Hủ nhẹ nhàng chế trụ Hàn Vận, lúc này đây Hàn Vận không có cự tuyệt.
"Ngài... thương ta rất nhiều sao?"
Hàn Vận bình tĩnh hỏi.
Nghĩ đến cặp mắt đỏ tuyệt vọng ngày đó, Hiên Viên Hủ xoa khóe mắt Hàn Vận, đau lòng nói:
"Rất nhiều. Nhiều đến mức khi Vận Nhi khôi phục trí nhớ sẽ rời khỏi ta mà đi."
"Vậy còn muốn ta khôi phục trí nhớ sao?"
Nếu là mình hẳn là không muốn đâu.
"Muốn, vì sao không muốn, nếu đã làm sai thì phải gánh vác. Cho dù là Vận Nhi bỏ ta mà đi, ta cũng sẽ đuổi tới chân trời góc biển, vĩnh viễn không từ bỏ."
Hiên Viên Hủ nói lời thề son sắt.
Hàn Vận si ngốc cười.
"Đây chính là lời ngài nói nha, chớ quên những lời này đó."
Hiên Viên Hủ gật gật đầu.
" Ta yêu Vận Nhi."
Thấy Hàn Vận không có đáp lại, Hiên Viên Hủ cũng không giận.
"Ta biết hiện tại Vận Nhi không thể trả lời, nhưng ta sẽ đợi, đợi cho đến khi Vận Nhi lại yêu ta."
Lúc này đây hắn nhất định phải nắm chắc, tuyệt đối sẽ không để tình yêu này trôi qua.
Hàn Vận để hai tay quàng lên cổ Hiên Viên Hủ, thấp giọng nói:
"Tuy rằng ta bây giờ còn chưa thể yêu ngài, nhưng ta thực thích ngài, thích ngài ở bên cạnh của ta."
Để ở dị thế này không hề cô độc tịch mịch.
Hiên Viên Hủ đột nhiên ứa lệ.
"Ta chờ."
Vô luận bao lâu cũng sẽ chờ!
"Nhanh lên ngựa đi, đường còn rất xa."
Hàn Vận không dám nhìn vào mắt Hiên Viên Hủ, chuyển hướng đề tài.
Hiên Viên Hủ đỡ Hàn Vận lên ngựa.
"Nhanh, qua núi này sẽ đến hồ nước."
Hai người lại khởi hành, đến chính Ngọ rốt cục tới được chỗ Hiên Viên Hủ nói.
Đây là một chỗ khuất trong hẻm núi, có một thác nước, vừa đẹp mắt vừa mát mẻ, làm người ta cảm giác thoải mái.
"Đẹp quá!"
Hàn Vận mở to hai mắt, nhảy xuống ngựa, bước nhanh đến bên hồ.
Hiên Viên Hủ cười tươi đi theo phía sau Hàn Vận.
"Nơi này là chỗ ta luyện công, rất ít người biết nơi này."
"Luyện công?"
Hàn Vận nghi ngờ.
Hiên Viên Hủ chỉ hướng thác nước.
"Đứng ở nơi đó luyện công, bình thường chỉ như vậy."
Nhìn thác nước đổ ào ào sủi bọt, Hàn Vận không dám tưởng tượng đứng ở nơi đó sẽ như thế nào.
"Thực vất vả vậy sao?"
Đột nhiên Hàn Vận có chút đau lòng, thân là hoàng thất, lại chịu gian khổ mà thường nhân không thể tưởng tượng được.
Hiên Viên Hủ lắc đầu.
"So với tấu chương phức tạp, ở trong này luyện công thoải mái hơn."
Hàn Vận nhìn hồ nước, đột nhiên cởi bỏ áo.
"Chúng ta đi xuống