"Người phụ nữ này rốt cuộc là bị cái gì?"
Hàn Vận nhíu mày hỏi.
Đằng Tường đi đến bên cạnh thi thể xem xét, thần sắc càng trở nên trầm trọng.
"Người này hẳn đã bị trúng độc chết hơn ba ngày, biến thành người độc dược, là cái xác không hồn bị khống chế."
"Độc dược? Cái độc gì khủng khiếp như vậy?"
Hàn Vận cảm giác giống như mấy cương thi trong phim điện ảnh. Không ngờ thế giới này thật sự có cái loại tà môn như vậy sao?
"Cưu độc."
Đằng Tường từ trong lòng lấy ra một bình sứ trắng.
"Ngươi muốn làm gì?"
Tà Thiên Viêm hỏi.
"Hủy thi thể."
Đằng Tường bình tĩnh nói.
"Đợi đã, chủy thủ của ta."
Nói xong Hàn Vận liền muốn đưa tay rút chủy thủ ra khỏi cái đầu.
"Không thể!"
Đằng Tường cùng Tà Thiên Viêm đồng thời ra tay giữ chặt Hàn Vận, kéo người lại. Vì dùng sức lực quá lớn, thân thể Hàn Vận như bị hai người nhấc lên.
"Cưu độc chính là loại độc bá đạo nhất thế gian. Tiếp xúc là chết, chết sẽ biến dị, biến thành người độc dược. Máu người kia có chứa độc, chủy thủ tuyệt đối không thể lấy lại."
Đằng Tường thần sắc cực kỳ nghiêm túc, hiển nhiên đối với độc này cũng kiêng kị vài phần.
Hàn Vận phẫn nộ thối lui, mặc dù có chút luyến tiếc chủy thủ, nhưng mạng nhỏ càng quan trọng hơn.
Bột hủy thi thể rải lên cái xác xong, nhái mắt thi thể kia tan ra, một mùi tanh hôi bốc lên, ngắn ngủi vài giây liền biến thành một vũng máu.
Tà Thiên Viêm vung đao đào một lớp đất vùi chôn vũng máu.
"Ba vị đại hiệp, bốn người chúng tôi chuẩn bị trở lại đường cũ, đi theo đường lớn qua cửa khẩu, Liễu Hạng Thôn tuyệt đối không thể đi vào."
Một người trong số bốn người kia tiến lên nói với Tà Thiên Viêm. Mất tánh mạng tiền tài có ích gì, huống chi chỉ là một ít thuế.
"Được, như vậy cũng tốt."
Tà Thiên Viêm gật đầu, vốn là bình thủy tương phùng, nơi đây quả thật nguy hiểm, tuyệt đối không thích hợp để đi tiếp tục.
"Ba vị đại hiệp, mấy binh khí này các ngài nhận lấy, coi như là báo đáp ân trợ giúp vừa rồi."
Tà Thiên Viêm không có cự tuyệt, bởi vì đối phó mấy người độc dược này binh khí dài là tốt nhất.
Đằng Tường cũng đề nghị rời khỏi nơi này. Bởi vì xem tình huống trong thôn tuyệt đối còn có những người độc dược khác, chỉ sợ Liễu Hạng thôn này đã chỉ còn tên mà chẳng còn người sống.
Tà Thiên Viêm tuy rằng là lần đầu tiên gặp được người độc dược, nhưng mà Cưu độc hắn đã nghe nói qua. Cho nên xem ra rời khỏi nơi này là lựa chọn tốt nhất. Nhưng trừ con đường này sợ là sẽ dễ bị quan binh Thần Quốc phát hiện.
"Đi thôi."
Tà Thiên Viêm quyết định.
"Nói như vậy, hành tung chúng ta sẽ rất khó che dấu."
Hàn Vận mở miệng nói.
"Hành tung còn có thể dùng nhiều cách che dấu, mạng thì chỉ có một cái"
Tà Thiên Viêm lạnh lùng nói, hắn làm sao không hy vọng nhanh nhanh đến quốc đô Thần Quốc. Lam Tuyết bây giờ còn ở Thần Quốc, hiện tại nơi này lại xuất hiện người độc dược, làm sao hắn yên tâm.
"Giáo chủ nói rất đúng, chúng ta vẫn nên nhanh chóng rời khỏi nơi này, buổi tối càng khó đi."
Đằng Tường nhìn nhìn sắc trời. Nếu dốc sức lực chạy nhanh, trước trời tối hẳn có thể tới bến tàu cửa khẩu.
Ba người lập tức thay đổi phương hướng, dùng khinh công chạy nhanh đến bến tàu Thần Quốc.
Tà Thiên Viêm cùng Hàn Vận khinh công đều giỏi, Đằng Tường tuy rằng khinh công cũng tốt, nhưng kém hơn hai người kia.
Dọc theo đường đi, Hàn Vận cùng Tà Thiên Viêm phía trước sau lưng là Đằng Tường, rốt cục trước trời tối đã tới.
Lúc này Tà Thiên Viêm cùng Hàn Vận sắc mặt đã trở nên trắng bệch, sắc mặt Đằng Tường cũng không tốt hơn so với hai người kia.
"Vào khách điếm phía trước để nghỉ ngơi."
Tà Thiên Viêm nói theo tình huống hiện tại bọn họ không nên vào khách điếm. Nhưng hiện tại trạng thái ba người cũng không tốt, nếu không nghỉ ngơi để hồi phục thể lực sẽ không thể đi tiếp. Hai người khác không phản đối.
Có lẽ là vào mùa hạ nên khách điếm kinh doanh đặc biệt tốt, ba người chỉ có thể thuê một cái phòng.
Tiến vào phòng ba người cũng thở phào nhẹ nhõm. Tà Thiên Viêm ngồi vào ghế, Hàn Vận chịu không nổi mồ hôi đầy người chạy đi tắm rửa, mà Đằng Tường còn đang suy nghĩ về người độc dược ở Liễu Hạng thôn.
Cũng may phòng đủ lớn, ba người cùng ở cũng không cảm thấy chật chội, huống chi ba người cũng không câu nệ tiểu tiết, tranh thủ thời gian nghỉ ngơi mới là tối quan trọng.
Sáng sớm ngày hôm sau, ba người liền trả phòng rời đi.
Bởi vì không muốn bị chú ý, ba người cải trang, lại mua một chiếc xe ngựa, Tà Thiên Viêm đánh xe đi hướng quốc đô.
Ba ngày sau, ba người tới thành gần nhất với quốc đô Thần Quốc, Thiên Dương Thành.
"Đứng lại, mở cửa xe để kiểm tra."
Lính gác cổng thành ngăn xe ngựa của bọn họ lại.
Tà Thiên Viêm cải trang thành một người đánh xe trung niên, Hàn Vận cải trang thành một công tử yếu ớt nhiều bệnh, Đằng Tường cải trang thành một đại phu.
"Quan gia, công tử nhà ta bệnh nặng, phiền ngài thông cảm một chút."
Tà Thiên Viêm cúi đầu khom lưng đem một khối bạc nhét vào tay tên lính.
Tên lính nhìn nhìn hai người trong xe rồi phất tay.
"Qua đi."
Tà Thiên Viêm liên tục nói lời cảm tạ, đánh xe ngựa tiến vào cổng thành.
"Thiên Viêm,