Bởi vì là Hàn Vận mời nên Tà Thiên Viêm cùng Đằng Tường đều không có khách khí, chọn mỗi người một gian phòng chữ Thiên.
Hàn Vận tất nhiên cũng sẽ không ủy khuất chính mình, ôm cái bụng phình to vào một gian phòng tốt nhất. Nằm ở trên giường lớn thoải mái, Hàn Vận ợ một cái to.
Sự tình ở Thần Quốc phức tạp hơn so với trong tưởng tượng của Hàn Vận. Liễu Hạng Thôn có người độc dược lại không hề kinh động thành trấn gần đó. Mà Thần Quốc cùng Hiên Viên Quốc sắp đánh nhau, người dân Thần Quốc giống như không hay biết gì. Trừ các quan viên có chút khẩn trương, dân chúng một chút cũng không quan tâm, điều này hoàn toàn không hợp với lẽ thường.
"Thơm quá."
Hàn Vận đột nhiên lẩm bẩm khi nhìn thoáng qua lư hương trên bàn vẫn đang tỏa ra khói nghi ngút.
Ngày kế tiếp, ba người lại khởi hành đi tới quốc đô Thần Quốc.
"Hây da....."
Hàn Vận thở dài lần thứ một trăm linh một, vẻ mặt bi thương.
"Hàn đại ca, lần tới tiểu đệ sẽ trả tiền, không cần thở dài nữa."
Đằng Tường bất đắc dĩ nói. Hắn cũng không muốn trên đường đi lúc nào cũng phải nghe Hàn Vận thở dài. Từ sau khi tính tiền đi ra, Hàn Vận liền thở dài như vậy, đã sắp nửa ngày mà chưa có ý muốn ngừng lại.
"Hừ, trong mắt chỉ có tiền. Tiền của hắn còn nhiều hơn quốc khố Hiên Viên Quốc. Chả trách có tiền nhiều, thì ra do keo kiệt."
Tà Thiên Viêm vừa đáng xe ngựa vừa nói. Ba người lên đường vẫn cải trang bộ dạng cũ.
"Hả... vậy lần tới vẫn là Hàn đại ca trả tiền đi."
Đằng Tường phẫn nộ nói. Tuy rằng Ngũ Độc giáo cũng có một ít tài sản, nhưng không giàu có, môn phái giang hồ sao có tiền bằng thương nhân.
Hàn Vận tỏ ra tức giận.
"Các ngươi cũng không phải không biết ta bị mất trí nhớ, làm sao ta nhớ được mình có bao nhiêu tài sản. Các ngươi quả thực hợp lại ức hiếp ta. Có biết ta rất đáng thương không, từ hai bàn tay trắng dựng sự nghiệp, hiện tại mình có sản nghiệp nào cũng không biết."
" Mất trí nhớ đúng là tốt thật."
Tà Thiên Viêm nhỏ giọng nói.
"Cái gì?"
Đằng Tường không hiểu rõ nên hỏi lại.
Hàn Vận lại hiểu rất rõ. Chẳng lẽ Tà Thiên Viêm nhìn ra cái gì sao?
"Hôm nay thời tiết âm u, ta muốn tăng tốc độ nhanh hơn, nếu không sợ không kịp."
Tà Thiên Viêm vung roi da vù vù, hô to một tiếng, xe ngựa nhanh chóng phóng tới trước.
Bầu trời thật nhiều mây đen. Một tia chớp đột nhiên lóe sáng, lập tức sau đó vang lên một tiếng sấm cực lớn.
Lúc này mới vừa qua giữa trưa mà bầu trời âm u tối tăm.
Mưa bắt đầu rơi tí tách, xe ngựa không thể không ngừng ở ven đường.
Tà Thiên Viêm phủi phủi nước mưa trên người, cau mày tiến vào thùng xe.
"Hy vọng trận mưa này không lâu lắm."
Mưa càng lúc càng lớn, cũng may có xe ngựa, ba người còn có chỗ tránh mưa.
Khi ba người còn đang tránh mưa ở bên trong xe ngựa, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng bánh xe lộc cộc.
Tà Thiên Viêm cảnh giác vén màn xe lên, nhất thời hút một ngụm khí lạnh.
"Làm sao vậy ?"
Nhìn sắc mặt Tà Thiên Viêm từ trắng trở nên xanh, Hàn Vận cùng Đằng Tường nhìn ra.
Phía sau chính là một đội ngũ đưa tang. Điều khiến ba người kinh ngạc là đội ngũ quá mức khổng lồ, có hơn ba trăm người, dù mưa gió vẫn đi không dừng lại.
"Đó là loại người nào ?"
Hàn Vận nhíu mày nói. Dù bản thân Hàn Vận đối với phong tục nơi này cũng không biết, nhưng nhìn đội ngũ đó rõ ràng không phải người thường. Xem bộ pháp nhẹ nhàng đã biết họ đều là cao thủ, không biết đang đưa đại nhân vật nào.
" Tử sĩ Thần Quốc ."
Tà Thiên Viêm lạnh lùng nói, không hề nghĩ đến lại thấy người quen ở chỗ này.
"Cái gì !"
"Mùi máu nồng quá."
Đằng Tường chú ý cái quan tài ở giữa đội ngũ kia.
"Đừng lên tiếng."
Tà Thiên Viêm buông màn xe, thủ thế.
Thấy thần sắc Tà Thiên Viêm ngưng trọng, Hàn Vận cùng Đằng Tường cũng khẩn trương theo. Bọn họ không biết trừ Thần Khiêm còn có ai có thể huy động thế lực này, cái quan tài kia rốt cuộc là cái gì mà cần lực lượng đông đảo như vậy.
Mưa to như trút nước, sấm chớp liên hồi, trong không khí tràn ngập áp lực. Đội ngũ đưa tang kia quỷ dị nói không nên lời, họ hoàn toàn không quan tâm mưa to trên đỉnh đầu, hoàn toàn không có ý ngừng lại, không lâu đã lướt qua xe ngựa đi xa.
Tà Thiên Viêm rốt cục thở phào nhẹ nhõm một hơi. Không phải hắn sợ những người này, nếu năm tên mười tên, hắn còn có thể đối phó, nhưng là hơn ba trăm tử sĩ dù là ba ngàn quân cũng vô phương đánh thắng.
"Hình như bọn họ đi hướng quốc đô."
Hàn Vận biểu tình ngưng trọng nói.
Xem ra Thần Quốc cất dấu một bí mật không muốn người khác biết.
"Tranh thủ thời gian, đi thôi."
Tà Thiên Viêm rời thùng xe ngồi vào chỗ cầm cương. Lam Tuyết lúc này đang ở quốc đô, hắn phải đến đó bảo vệ Lam Tuyết.
"Chúng ta thay phiên đánh xe đi."
Hàn Vận nói. Vào thời điểm này bọn họ không còn để ý mấy việc khác.
Liên tục đi năm ngày, đến ngày thứ sáu ba người rốt cục đã tới quốc đô Thần Quốc.
Thuận lợi tiến vào quốc đô, ba người đi đến cửa sau một ngôi nhà, Tà Thiên Viêm bước đến gõ cửa.
"Các ngươi tìm ai