"Hàn đại ca nói rất đúng, trong quan tài kia rất có thể là Dung Mỹ nhân."
Tà Thiên Viêm cũng rất hiểu Thần Khiêm, mặc dù tính cách bạo ngược nhưng cũng là vị minh quân, nếu không Thần Quốc cũng sẽ không hưng thịnh như thế.
Lam Tuyết trầm mặc.
"Như vậy chuyện này nói cho Thần Huy không?"
"Nên giấu đi, ta thấy Thần Huy rất quý trọng vị đại tẩu kia, cũng không biết vì sao Thần Khiêm lại thích nữ nhân trở thành cơ thể mẹ của người độc dược."
Hàn Vận sờ sờ cằm, ánh mắt có chút mơ màng. Sự tình hình như càng ngày càng phức tạp.
Rất nhanh, Nhuế lão đã mời họ vào dùng bữa sáng. Ba người trải qua một đêm căng thẳng sớm đã đói đến không chịu được. Lam Tuyết cùng Phượng Tiêu Tương lo lắng một đêm, khi tâm tình thả lỏng bụng tự nhiên cũng kháng nghị.
Ở Hiên Viên quốc, trong Hủ Vương phủ.
"Khởi bẩm Vương gia, lễ mừng đã chuẩn bị, mời ngài đến chủ trì."
Thị vệ cao giọng bẩm báo.
"Để Ngọc Quân toàn quyền phụ trách, mấy ngày này bổn vương phải bế quan, không có đại sự đừng tới phiền bổn vương."
Trong thư phòng truyền ra một giọng nói lạnh lùng.
Thị vệ cứng đờ, lĩnh lệnh lui ra. Hắn thầm nghĩ Vương gia càng ngày càng lạnh lùng.
Đợi tiếng bước chân xa dần, người ngồi trong thư phòng ánh mắt căm giận.
Người này một thân quần áo đen, gương mặt lạnh lùng. Hắn đúng là đã bị Hiên Viên Hủ giao nhiệm vụ ở lại canh giữ vương phủ, Tư Không Hàn.
Lúc này Hiên Viên Hủ đang trên đường đến Thần Quốc.
"Vị đại ca này, phía trước đã xảy ra chuyện gì?"
Hiên Viên Hủ dừng ngựa hỏi một người nông dân bên đường.
"Mấy ngày hôm trước mưa to làm cho xảy ra lũ bất ngờ, núi lở làm đường đi bị chận."
Người nông dân vẻ mặt u sầu, hàng hóa trên xe nếu giao chậm sợ là tiền vốn cũng không thể thu về.
"Vậy bao lâu mới thông?"
"Ít nhất cũng hai ngày."
"Còn có đường khác không?"
Hiên Viên dò hỏi. Hai ngày sẽ chậm trễ, hắn không đợi được.
Người nông dân chỉ chỉ sườn núi cao.
"Trừ con đường này, chỉ có thể vượt qua rừng. Công tử tốt nhất đợi thông đường rồi đi, hôm qua mới mưa to, đường núi cũng không dễ đi."
"Đa tạ đại ca."
Hiên Viên Hủ ôm quyền đa tạ xong giục ngựa hướng tới sườn núi phía tây.
Hiên Viên Hủ phải bỏ lại ngựa đi bộ lên núi.
Mấy ngày trước, hắn nhận được tin tức từ Thần Quốc, người độc dược đã đến biên giới Hiên Viên Quốc. Sợ là Thần Quốc cũng không bình thường giống như ở mặt ngoài, mà Hàn Vận đang ở Thần Quốc, điều này làm cho hắn sao yên tâm cho được.
Đường núi lầy lội, Hiên Viên Hủ dùng kiếm chặt những bụi cỏ và cành cây mở đường, dáng người mạnh mẽ xuyên qua rừng cây.
Ban đêm trong rừng là nguy hiểm nhất, Hiên Viên Hủ không có hạ trại nghỉ ngơi vẫn không ngừng đi tới trước.
"Hú.... "
Một tiếng sói tru, làm chim chóc giật mình bay lên.
Hiên Viên Hủ dừng bước, nhìn những cặp mắt màu lục lập lòe trong bóng đêm.
"Hú.... "
Lại là tiếng sói tru, Hiên Viên Hủ nắm chặt kiếm căm tức nhìn những con sói.
Ba con sói cũng nhìn chằm chằm Hiên Viên Hủ, chỉ cần đối phương thả lỏng sẽ tấn công ngay.
Hiên Viên Hủ biết hiện tại tuyệt đối không thể manh động. Nếu bình thường hắn sẽ không bận tâm mấy con sói này, nhưng lúc này sau khi đã chạy một ngày, bụng đói kêu vang, thể lực cũng giảm sút.
Trong nháy mắt Hiên Viên Hủ quyết định hành động.
Kiếm vung lên, Hiên Viên Hủ dùng hết lực, một vệt sáng hiện lên, nháy mắt thân thể con sói chia làm đôi.
Hai con sói còn lại thấy đồng bọn bị giết, lui về phía sau mấy bước, ánh mắt hung dữ càng tăng lên.
Một kiếm này đã muốn dùng hết nội lực của Hiên Viên Hủ, nhưng cũng đã có tác dụng làm hai con sói còn lại kinh sợ.
Sói cũng không phải động vật dễ dàng chịu thua, Hiên Viên Hủ tin tưởng chúng nó nhất định còn đang tìm kiếm sơ hở của mình để tiến hành tấn công.
Ngay thời điểm con sói bên trái bước tới một bước, con phía bên phải đột nhiên phát ra tiếng kêu hoảng sợ, rồi cả hai con sói chạy trối chết.
Hiên Viên Hủ cũng không có vì hai con sói rời đi mà thả lỏng cảnh giác, ngược lại thần sắc càng thêm ngưng trọng.
Xa xa truyền đến âm thanh gừ gừ, đồng thời trong không khí lan tỏa mùi máu tanh hôi. Tuy rằng có một con sói chết, nhưng mùi này tuyệt đối không phải của con vật mới chết phát ra.
Hiên Viên Hủ không dám ở tại chỗ, tìm một gốc cây cổ thụ ẩn mình.
Chỉ chốc lát sau, một đôi mắt màu đỏ tươi từ xa tiến đến.
Hiên Viên Hủ lập tức ngừng thở. Trời ạ, hắn thấy cái gì đây. Một đám chó săn cả người thối rữa chụp lấy xác con sói chết, con sói kia rất nhanh liền bị phanh thây.
Chó săn hẳn là của thợ săn nuôi dưỡng dùng để tìm kiếm con mồi, nhưng chó săn mắt là màu đen, sao chó này mắt màu đỏ tươi, trên người còn mang theo mùi sát khí nồng đậm.
Ăn xong, con chó săn biến dị cũng không có lập tức rời đi, mà đi xung quanh tìm kiếm. Cho đến khi con lớn nhất trong đó tru lên một tiếng thì cả đám mới bỏ đi. Đám chó săn làm Hiên Viên Hủ nhớ tới chuyện người độc dược xuất hiện ở biên giới Hiên Viên Quốc. Xem ra người độc dược