Giai Nhân Là Trộm

Nghi ngờ


trước sau

Buổi sáng, ở một góc quốc đô Thần Quốc phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết, làm quan binh cùng dân chúng chạy tới. Thứ họ thấy ngoại trừ một vũng nước màu đen, còn có một đống xương trắng với vài mảnh thịt nát.

"Ụa....."

Nhìn thấy cảnh đó đội khám nghiệm tử thi cũng bị kích thích nôn mửa liên tục.

Máu cũng không có đọng lại, mà vết thương trên thi thể rõ ràng là bị dã thú cắn xé.

Ban đêm, dưới ánh trăng.

Ba thân ảnh dùng tốc độ rất nhanh bay nhảy trên mấy nóc nhà của quốc đô.

"Phía trước chính là hoàng cung."

Tà Thiên Viêm chỉ vào kiến trúc hùng vĩ ở trung tâm quốc đô.

Hàn Vận liếc Tà Thiên Viêm một cái. Điều rõ ràng như vậy còn cần hắn nói sao, không phải ngốc thì nhìn cũng biết.

Tà Thiên Viêm hừ lạnh một tiếng.

"Một lát nữa các ngươi phải theo sát ta. Trong hoàng cung địa hình phức tạp, một khi bại lộ liền rời đi ngay."

Tuy rằng đã nhiều năm chưa trở lại hoàng cung, nhưng đối với địa hình bên trong hắn vẫn còn nhớ rất rõ. Chính nơi này hắn đã chứng kiến một chuyện không thể nào quên, cũng là nguyên nhân khiến hắn rời khỏi Thần Quốc đi làm giáo chủ ma giáo.

Hàn Vận cùng Đằng Tường đồng thời gật đầu.

Trong chốc lát, ba thân ảnh tiến đến bức tường cao bao quanh hoàng cung.

Đằng Tường nhìn Tà Thiên Viêm cùng Hàn Vận nhẹ nhàng tiến vào hoàng cung, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm. Về sau hắn nhất định phải luyện khinh công cho thật tốt, nếu không đến thời khắc mấu chốt mất mặt là thứ yếu, quan trọng là cản trở hành động của cả nhóm sẽ không tốt lắm.

Đằng Tường miễn cưỡng cũng đuổi kịp Tà Thiên Viêm, về phần tốc độ của Hàn Vận hắn vô phương.

"Hàn đại ca, phía trước chính là tẩm cung của Thần Khiêm."

Tà Thiên Viêm thấp giọng nói. Trong hoàng cung mặc dù có chút thay đổi, nhưng không có thay đổi vị trí phòng ốc.

Ba người lúc này trốn ở trong bụi cây. Hàn Vận là người có khinh công tốt nhất, cho nên nhận nhiệm vụ đi thám thính.

Hàn Vận gật đầu, rất nhanh bay khỏi bụi cỏ.

Hàn Vận thủ pháp nhẹ nhàng nhanh lẹ. Mỗi lần đặt chân đều là góc chết, che chắn thân thể hoàn hảo.

Tà Thiên Viêm tập trung tầm mắt gắt gao theo dõi Hàn Vận. Một khi Hàn Vận bị lộ, hắn sẽ dùng tốc độ nhanh nhất đến trợ giúp. Bây giờ Hàn Vận chính là nhân vật quan trọng hắn nhất định phải bảo vệ.

Rất nhanh, Hàn Vận đã ở trên nóc tẩm cung.

Đem lỗ tai dán vào mái ngói. Hàn Vận không dám cạy mảnh ngói ra, vì như vậy sẽ có tiếng động. Chưa biết Thần Khiêm võ công ở mức nào, nhưng những người bảo vệ hắn tuyệt đối là cao thủ tai thính mắt tinh. Hàn Vận không thể mạo hiểm như vậy.

Tẩm cung thực yên tĩnh, không có nghe được tiếng hô hấp. Hàn Vận tuyệt đối có thể chắc chắn bên trong không có ai.

Hàn Vận nhẹ nhàng trở lại bụi cây nơi hai người kia đang ẩn nấp, nhìn Tà Thiên Viêm và Đằng Tường lắc lắc đầu.

Bụi cây lay động một trận, ba người đã rời khỏi tẩm cung.

Tìm một chỗ kín đáo không có người, Hàn Vận tháo khăn che mặt, nói.

"Tẩm cung không có ai."

Đã hơn nửa đêm, theo lý mà nói Thần Khiêm phải ở tẩm cung ngủ mới đúng.

"Có thể hắn đi đến chỗ phi tần nào đó trong cung hay không?"

Ánh mắt Tà Thiên Viêm sáng lên.

"Đi, đến Vinh Hoa Cung."

Ba người lại biến mất ở trong bóng đêm.

Vinh Hoa Cung cách tẩm cung cũng không xa.

So sánh với tẩm cung Hoàng đế yên tĩnh, Vinh Hoa Cung lại náo nhiệt rất nhiều, thị vệ không có một ngàn cũng có tám trăm.

Ba người nhìn nhau, xem ra bọn họ đến đúng chỗ rồi.

"Có cao thủ, cẩn thận hành động."

Tà Thiên Viêm thấp giọng nói. Lập tức nhìn về phía giếng nước cách đó không xa.

Đằng Tường hiểu ý, Hàn Vận canh gác, Tà Thiên Viêm cùng Đằng Tường đến chỗ cái giếng nước.

Đằng Tường cẩn thận lấy ra một gói giấy, đem thứ bột màu vàng bên trong đổ vào trong giếng.

"Quát quát..."

Hàn Vận giả tiếng chim kêu để cảnh báo.

Tà Thiên Viêm cùng Đằng Tường lập tức ngồi thấp xuống chờ đội thị vệ rời khỏi, hai người mới đi trở lại.

Ba người hợp lại, trao đổi ánh mắt một chút, xem ra đêm nay không thấy được nhân vật chính, nhưng có thể ở trong hoàng cung tạo thành rối loạn cũng không tệ.

Ngay khi ba người chuẩn bị rút lui, Tà Thiên Viêm biến sắc, một tay giữ chặt Hàn Vận, một tay giữ chặt Đằng Tường, dùng sức bay đến một gốc cây đại thụ.

Hàn Vận cùng Đằng Tường biết Tà Thiên Viêm sẽ không vô cớ làm việc gì, lập tức vững vàng hô hấp, cẩn thận ẩn mình.

Chỉ thấy bọn thị vệ tuần tra ở Vinh Hoa Cung đột nhiên xếp thành hàng, sắc mặt tái xanh, giống như gặp cái gì khủng khiếp.

Chốc lát sau, một đội hắc y nhân mang

theo một quan tài đi vào, chân đi trên mặt đất thế nhưng không có phát ra một chút âm thanh.

Bọn thị vệ đứng im, cố kiềm chế hơi thở.

Hàn Vận sửng sốt, cái quan tài này không phải là thứ tử sĩ Thần Quốc bảo vệ mà bọn họ nhìn thấy trên đường đến quốc đô sao?

Sao nó ở trong cung, ba người không khỏi kinh ngạc.

Quan tài lại được đưa vào Vinh Hoa Cung.

Cửa mở ra, một người nam tử vẻ mặt nhu tình đứng ở cửa, một thân y phục màu vàng có thêu hoa văn đặc trưng, nhìn là đã biết thân phận của hắn.

Quan tài lại được nâng trở ra, nhóm tử sĩ Thần Quốc theo thứ tự đi ra ngoài canh giữ, bố trí trận pháp như sẵn sàng đón quân địch.

Ba người vẫn không dám nhúc nhích, đứng yên ở trên cây. Tử sĩ Thần Quốc đều là cao thủ, bọn họ cử động mạnh sẽ bị phát hiện ngay.

Cho đến trời dần sáng, Thần Khiêm mới rời khỏi Vinh Hoa Cung, nhóm tử sĩ Thần Quốc cũng đi theo.

Ba người không dám ở lâu, nếu trời sáng hơn muốn rời khỏi hoàng cung càng khó.

Ba người lấy tốc độ nhanh nhất rời khỏi Vinh Hoa Cung. Sau một nén nhang, ba người rốt cục an toàn rời khỏi hoàng cung. Lúc này thân thể ba người đã ướt đẫm mồ hôi, cũng biết trong đó có nguy hiểm gì.

Ở một nơi nào đó cũng có người cả một đêm chưa ngủ, lo lắng đợi ba người trở về.

Lam Tuyết ở trong đại sảnh không ngừng đi tới đi lui, thần sắc ngưng trọng. Hiện tại trời đã sáng, chẳng lẽ ba người kia gặp nguy hiểm sao?

Phượng Tiêu Tương ngồi một bên, cầm một cái chén không ở trong tay, ánh mắt nhìn chằm chằm cửa.

Ngay khi dây thần kinh của hai người gần như sắp đứt, có tiếng gõ cửa vang lên.

Nhuế lão rất chạy ra mở cửa. Thấy Tà Thiên Viêm, Hàn Vận, Đằng Tường xuất hiện, Lam Tuyết thở phào nhẹ nhõm.

Phượng Tiêu Tương rốt cục buông cái chén không trong tay ra, run rẩy bưng ấm trà lên rót nước vào.

Ba người tiến vào xong, Nhuế lão lập tức đóng cửa cài chốt.

"Thế nào?"

Lam Tuyết chạy vội đến trước mặt Tà Thiên Viêm, sờ soạng thân thể đối phương từ trên xuống dưới, kiểm tra xem hắn có bị thương chỗ nào hay không.

"Tiểu Tuyết nhiệt tình quá, nhưng mà bây giờ chưa phải lúc ân ái."

Tà Thiên Viêm vỗ vỗ mông Lam Tuyết trêu chọc. Có người quan tâm cảm giác thật tốt.

Lam Tuyết trừng mắt nhìn Tà Thiên Viêm một cái, sau đó mới đem tầm mắt chuyển dời đến Hàn Vận cùng Đằng Tường.

Hàn Vận lắc đầu thở dài nói:

"Thật sự là nam sinh ngoại tộc mà!"

"Ha ha."

Phượng Tiêu Tương không chút nào nể tình cười to ra tiếng. Không khí căng thẳng rốt cục giảm bớt một ít.

Năm người ngồi ở trong đại sảnh, Nhuế lão đi chuẩn bị bữa sáng.

Lam Tuyết lôi kéo tay Tà Thiên Viêm, dò hỏi:

"Sao về trễ như vậy?"

"Thần Khiêm quả nhiên có vấn đề."

Tà Thiên Viêm đem chuyện tra xét trong hoàng cung nói cho hai người ở nhà nghe.

"Vậy trong quan tài rốt cuộc chứa cái gì vậy?"

Phượng Tiêu Tương nheo mắt hỏi. Nếu là cơ thể mẹ chứa độc dược, sao xuất hiện ở hoàng cung, lại ở trong Vinh Hoa Cung.

"Có thể là Dung Mỹ nhân."

Hàn Vận đột nhiên nói.

"Cái gì?!"

Lam Tuyết bật đứng dậy.

"Không có khả năng. Không phải địa vị của Dung Mỹ nhân ở trong lòng Thần Khiêm rất cao sao? Cơ thể mẹ chứa độc dược sao lại là một nữ nhân."

Nếu để Thần Huy biết, sợ là không tốt.

Cưu độc rất mạnh, cơ thể mẹ là nam tử mới có khả năng chịu đựng được độc tính dữ dằn.

"Đừng vội vã phủ định, ta nghĩ khả năng này rất cao."

Hàn Vận mặc dù không biết Cưu độc rốt cuộc độc tính mạnh bao nhiêu, nhưng nhìn biểu cảm Thần Khiêm khi thấy quan tài kia giống như là gặp được tình nhân, hơn nữa Thần Huy nói khi vào cung không gặp đại tẩu. Hàn Vận tin tưởng trong quan tài tám chín phần chính là Dung Mỹ nhân.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện