Giai Nhân Là Trộm

Không khống chế được


trước sau

Ngày thứ hai trước khi trời tối, hai người rốt cục đã tới Thiên Dương Thành.

Đây là lần thứ hai Hàn Vận vào nơi này, so với quốc đô lòng người hoảng sợ, Thiên Dương Thành vẫn phồn vinh hưng thịnh.

Hai người tìm một y quán trị liệu cánh tay của Hàn Vận.

"Đại phu độc này mất bao nhiêu thời gian mới khỏi?"

Hàn Vận nâng cánh tay đã bị bó thành chày gỗ lên hỏi. Đương nhiên cũng không phải tay nghề đại phu không tốt, mà do cánh tay qua hai ngày đã có dấu hiệu hoại tử.

"Ít nhất cũng phải năm ngày."

Hàn Vận lập tức đau khổ, khó xử nói:

"Nhưng mà ta có việc gấp, không có khả năng ở Thiên Dương Thành năm ngày."

Lão đại phu nhìn Hàn Vận cùng Hiên Viên Hủ một cái, giọng lạnh lùng nói:

"Nếu không muốn tàn tật tốt nhất ở lại chỗ này trị liệu, đương nhiên các ngươi muốn rời khỏi ta cũng sẽ không ngăn cản."

"Chúng ta thật sự có việc, hay đại phu dạy ta trình tự đổi thuốc, ta tự mình đổi được không?"

Lão đại phu khẽ nhíu mày.

"Tự mình đổi thuốc? ngươi chỉ dùng một tay sao?"

Hàn Vận biểu tình cứng đờ, lập tức nhìn Hiên Viên Hủ.

"Đại phu, dạy cho ta đi."

Hiên Viên Hủ lấy ra một thỏi bạc, đặt ở trước mặt lão đại phu.

Lão đại phu tức thời gật gật đầu.

"Được rồi. Trình tự phải nhớ kỹ, trước tiên nhất định phải rửa sạch miệng vết thương rồi mở gói thuốc bôi lên, băng lại...."

Hiên Viên Hủ gật đầu, ghi nhớ kỹ trình tự.

Ước chừng nửa canh giờ, Hàn Vận cùng Hiên Viên Hủ mới rời khỏi y quán. Thời điểm đi ra còn mang theo một bao dược liệu.

Bị Hàn Vận ép buộc, hai người tìm phòng trọ ở khách điếm "Bình thường". Nhìn tòa nhà rách nát hai tầng giống như có khả năng sập bất cứ lúc nào, khóe miệng Hiên Viên Hủ có chút run rẩy.

"Chúng ta thật sự ở nơi này?"

"Như thế nào, không muốn ở có thể đi."

Nghĩ đến tiền của mình đã bị người khác tùy ý tiêu xài, Hàn Vận tâm tựa như bị dao đâm nát ra.

Hiên Viên Hủ thở dài một tiếng, đi vào khách điếm. Ở thì ở, đừng nói nơi này gọi là khách điếm, dù là xóm nghèo nếu Vận Nhi ở hắn cũng sẽ ở cùng.

Hàn Vận vừa lòng gật gật đầu, tiến vào.

Thiên Dương Thành không hổ là thành lớn, đại bộ phận dân chúng đều thực giàu có, bởi vậy cái khách điếm trừ chưởng quầy, một vị khách cũng không có.

" Chưởng quầy, có phòng không?"

"Bổn điếm trừ đại sảnh, các phòng còn lại tùy ý khách quan lựa chọn."

Hàn Vận nheo mắt. Không nghĩ tới chưởng quầy không phải ông lão đầu hoa râm mà là thanh niên tuổi trẻ như thế.

"Chuẩn bị một ít nước ấm lên lầu."

Hàn Vận nói xong cùng Hiên Viên Hủ đi lên trên lầu.

"Thực xin lỗi, bổn điếm không có phục vụ cái này."

Hàn Vận thiếu chút nữa ngã sấp xuống, nhờ có Hiên Viên Hủ lanh tay lẹ mắt đỡ kịp.

"Vậy thì đồ ăn?"

"Phòng bếp có nguyên liệu, mời khách quan tự mình động thủ. Đương nhiên mỗi món có ghi giá, ngài sử dụng bất cứ cái gì cũng đều sẽ thu phí."

Chưởng quầy chậm rãi nói.

Hiên Viên Hủ bất đắc dĩ nhìn về phía Hàn Vận.

"Chúng ta thật sự phải ở nơi này sao, thừa dịp trời còn chưa có tối, chúng ta đến một chỗ khác đi."

Hàn Vận vốn định gật đầu, nhưng thấy vẻ mặt khinh thường kia, nhất thời thay đổi chủ ý.

"Không đổi!"

Hiên Viên Hủ tất nhiên không có để sót thần sắc của chưởng quầy. Xem ra nơi này không bình thường.

Bước vào một căn phòng gần thang lầu, mùi ẩm mốc và bụi bặm làm Hàn Vận hắt xì hai cái.

"Rầm"

Đá cửa phòng kế tiếp, bên trong tuy rằng không có bụi, nhưng lộn xộn, hơn nữa tản ra một mùi ẩm mốc.

"Ở chỗ này đi."

Ngay khi Hàn Vận vô cùng hối hận, Hiên Viên Hủ đã mở cửa gian phòng thứ ba.

Hàn Vận không có hy vọng nhiều, hiện tại chỉ mong có thể ở là được.

Đập vào mắt Hàn Vận lại là một gian phòng không thua khách điếm xa hoa. Phòng tuy rằng cũng có một ít bụi, nhưng cũng không ảnh hưởng bố trí tinh mỹ. Xem ra phòng này tuyệt đối đạt tiêu chuẩn.

"Vận Nhi ngồi ở chỗ này, ta đi lấy nước."

Hiên Viên Hủ đem Hàn Vận đặt vào ghế. Tuy rằng phòng không tệ, nhưng muốn ở phải thu dọn một chút.

Chỉ chốc lát sau, Hiên Viên Hủ đem nước và khăn tới lau dọn.

Nhìn người bận rộn kia, Hàn Vận thản nhiên cười. Không biết vì

sao, nơi này lại tạo cảm xúc kỳ lạ.

"Phát ngốc cái gì vậy, muốn ăn cái gì, ta đến phòng bếp làm, vừa rồi có nhìn qua phòng bếp thấy dự trữ một ít nguyên liệu, nấu vài món hẳn là không thành vấn đề."

Hiên Viên Hủ đứng ở phía sau, tay đặt lên bả vai Hàn Vận.

Thân thể Hàn Vận cứng đờ, gian nan ngăn chặn cảm xúc sắp tràn ra.

"Cái gì cũng được, mà ngài biết nấu cơm sao?"

Hàn Vận cũng không muốn ăn đinh sắt.

"Ha ha, lúc trước thường ở bên ngoài, phải tự mình động thủ, hôm nay nấu cho Vận Nhi nếm thử tay nghề của ta."

Hiên Viên Hủ mỉm cười nói.

"Ta phải nói trước, không thể ăn ta cũng sẽ không nể tình."

"Đương nhiên."

Hiên Viên Hủ cười sang sảng, bưng chậu nước rời khỏi phòng.

Thân ảnh kia vừa biến mất khỏi cửa, cảm xúc vẫn bị áp chế trong lòng giống như bùng nổ, trở nên không thể vãn hồi.

Hốc mắt hơi hơi ướt, Hàn Vận bụm mặt, cảm thấy mình thật yếu ớt.

Vì cái gì Hiên Viên Hủ còn xuất hiện ở trước mặt ta. Chẳng lẽ hắn không biết làm như vậy làm ta khó có thể lựa chọn sao? Không phải đã hạ quyết tâm, cắt đứt mọi liên quan với người kia sao? Thật đau xót, không muốn nếm thử lần thứ hai.

Tiềm thức lại nổi lên, từng màn tàn bạo kia lại hiện lên trong đầu. Bóng ma sao có thể hủy diệt. Tình yêu đã mất đi, thật sự còn có thể trở về sao?

Ôm chặt lấy đầu, Hàn Vận vô lực gục trên bàn. Lúc này đây Hàn Vận không muốn thấy bất cứ kẻ nào.

Ta trong mắt Hiên Viên Hủ bất quá chỉ là một nam sủng hèn hạ, điều này Hiên Viên Hủ không phải đã nói rồi sao. Chẳng lẽ ta thật sự đê tiện như vậy, chỉ cần đối phương đối tốt một chút là sẽ quên đau đớn đã chịu đựng, một lần nữa yêu hắn.

Không thể như thế, ta là Hàn Vận, không phải kẻ ngu ngốc.

Thân thể đột nhiên trở nên rất lạnh, một cảnh tượng bị chôn giấu ở sâu trong trí não lại tái hiện ở trong đầu Hàn Vận.

Cảm giác tuyệt vọng trước kia lại đến.

Mọi thứ không ngừng quay cuồng, Hàn Vận biểu tình lạnh lùng. Có một số việc nếu đã xảy ra thì không thể xóa sạch, cho dù là quên đi cũng không thay đổi được gì.

Tiếng bước chân Hiên Viên Hủ càng lúc càng gần, Hàn Vận chậm rãi cúi đầu, nghe tiếng cửa phòng bị đẩy ra.

"Vận Nhi, ta làm món măng xào."

Hiên Viên Hủ cười đem đồ ăn bày ra trên bàn.

Hàn Vận vẫn cúi đầu.

"Vận Nhi."

Phát hiện Hàn Vận vẫn cúi đầu, Hiên Viên Hủ đưa tay muốn nâng mặt đối phương lên.

"Bốp"

Hàn Vận đánh bay tay Hiên Viên Hủ ra, chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ như máu hết sức dữ tợn.

"Vận Nhi, bị làm sao vậy?"

"Cút ngay."

Hàn Vận cảm giác máu mình sôi trào, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh Hiên Viên Hủ đối xử hung ác với mình ngày ấy.

Máu, ta muốn thấy máu.

Hiên Viên Hủ bị Hàn Vận thình lình đẩy ngã, hắn đã bất chấp hình tượng chật vật, bởi vì hiện tại Hàn Vận thực không bình thường.

"Vận Nhi, là ta, nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì."

Hiên Viên Hủ đứng lên, ôm lấy thân thể không ngừng phát run của đối phương.

"Cút, cút ngay!"

Hàn Vận hét lớn.

Nhìn động mạch gần trong gang tấc, hương vị thật thu hút, Hàn Vận liếm liếm đôi môi khô. Trong đầu vang lên giọng nói thôi thúc.

Cắn đi, cắn xuống đi......


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện