Hàn Vận thấy không khí có chút trầm thấp, làm bộ dáng mệt mỏi muốn ngủ.
“Đừng ngủ, để ta xem vết thương.”
Hiên Viên Hủ nghĩ đến cuộc đại chiến hôm nay trong lòng còn sợ hãi.
Hàn Vận bĩu môi. Nhưng khi nhìn thấy cánh tay mình biến thành màu đen lại ngơ ngác ngốc lăng.
Hiên Viên Hủ nhìn theo tầm mắt Hàn Vận nhất thời cũng hút một ngụm khí lạnh. Bất chấp có độc, cầm cánh tay Hàn Vận, tuy rằng động tác thật lớn, lại thật cẩn thận.
Miệng vết thương đã muốn thối rữa, máu chung quanh đã trở nên đen thùi, rõ ràng là dấu hiệu của trúng độc.
“Tại sao có thể như vậy?”
“Là thi độc, không có việc gì đâu.”
Hiên Viên Hủ cẩn thận kiểm tra cánh tay của Hàn Vận, rồi thở phào nhẹ nhõm nói.
Nghe được là thi độc, Hàn Vận cũng yên lòng. Tuy rằng thi độc cũng là một loại virus nghiêm trọng, nhưng so với Cưu độc bá đạo hiển nhiên tốt hơn nhiều.
“Ta xử lý miệng vết thương trước, về phần chữa khỏi chỉ có thể đến thành lớn tìm kiếm đại phu.”
Hiên Viên Hủ nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay đối phương. Vết thương ở trên người Hàn Vận lại làm đau lòng hắn.
Hàn Vận gật đầu. Hàn Vận biết loại thi độc này tuy rằng không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng khó giải quyết.
Khi nước ấm đưa tới xong, Hiên Viên Hủ lấy ra thuốc giải độc mang theo bên mình hòa vào trong nước. Tuy rằng không thể giải trừ thi độc, nhưng có thể áp chế độc tính.
Dùng khăn nhúng vào chậu nước, Hiên Viên Hủ thật cẩn thận lau sạch máu đen quanh miệng vết thương. Sau đó dùng chủy thủ tùy thân cắt bỏ phần thịt bị hoại tử, tiếp theo dùng vải sạch băng bó cánh tay.
Nhìn cánh tay bị bao thành một cục vừa thô vừa to, Hàn Vận ghét bỏ nói.
“Kỹ thuật kém quá.”
Thần kinh vẫn căng thẳng, Hiên Viên Hủ nghe Hàn Vận nói câu này tay lại dùng thêm sức siết chặt. Cũng may Hàn Vận không có cảm giác gì, nếu không sẽ còn nhiều lời hơn nữa.
Đem đổi nước sạch, Hiên Viên Hủ lại lau qua mặt mũi tay chân Hàn Vận một chút, mới buông tha người ta.
“Được rồi, ngủ đi, ngày mai chúng ta đi Thiên Dương Thành.”
Thể xác và tinh thần đều mỏi mệt Hàn Vận nằm ở trên giường liền ngủ. So với Hàn Vận thích ứng trong mọi tình cảnh, Hiên Viên Hủ lại trằn trọc suy nghĩ làm như thế nào để vãn hồi đoạn tình cảm đã mất này.
Đồng sàng dị mộng, hai người đưa lưng về phía đối phương. Cuối cùng Hiên Viên Hủ thở dài một tiếng, xoay người, ôm lấy eo người kia kéo vào lòng ngực mình. Nhiều ngày không gặp, Vận Nhi đúng là đã gầy đi.
Ngửi ngửi mùi hương trên người của đối phương, Hiên Viên Hủ nhớ tới khi hai người mới gặp nhau, tinh thần phấn chấn bồng bột, đại thúc hết sức kiêu ngạo. Hiện tại hắn đau lòng, rõ ràng đem đối phương ôm chặc vào trong ngực, lại cảm giác khoảng cách giữa hai người xa nhau ngàn dặm. Muốn kéo gần lại, nói dễ làm thật khó. Gương đã rạn nứt khó làm nguyên vẹn như cũ, huống chi là lòng người.
Ngày kế tiếp, sáng sớm hai người liền khởi hành lên đường.
Bởi vì Hàn Vận bị thương ở cánh tay không thể cưỡi ngựa, nhưng vì để tiết kiệm thời gian nên họ không thuê xe ngựa. Bởi vậy, hai người chỉ có thể cùng cưỡi một con ngựa. Cũng may Hiên Viên Hủ mang nhiều tiền nên mua một con Hãn Huyết Bảo Mã quả thực không thành vấn đề.
Ngồi ở phía trước người Hiên Viên Hủ, cảm thụ cảm giác lắc lư nhẹ nhàng, Hàn Vận tâm tình dào dạt nói:
“Con ngựa này thật tốt, chắc là ngựa quý.”
Có lẽ giá cao một chút, nhưng ngồi thoải mái, hơn nữa tốc độ cũng nhanh.
“Ha ha, có đáng giá bao nhiêu đâu, con ngựa này là dùng tiền lợi nhuận của tửu lầu mua.”
Hiên Viên Hủ mỉm cười, không quá để ý.
“Hả?!.”
Hàn Vận xém chút chúi đầu, liền phát hiện có chỗ không đúng.
“Vương gia nói cái gì, dùng tiền của ta mua ngựa này!?”
Hiên Viên Hủ bỏ một tay khỏi dây cương, xoa xoa lỗ tai. Ở đây là thâm sơn rừng già, lớn tiếng như vậy cũng không sợ kêu gọi người độc dược tới sao.
“Phải. Trong khoảng thời gian Vận Nhi mất trí nhớ, Trương Tuyền cùng Thanh Bích cũng tìm không thấy Vận Nhi, sau đó biết được Vận Nhi ở vương phủ dưỡng bệnh đã đem lợi nhuận đến giao cho ta giữ.”
“Đây chính là tiền mồ hôi nước mắt của ta dựa vào cái gì mà Vương gia chiếm dụng!”
Hàn Vận vội la lên. Đây chính là tiền dưỡng già của ta nha.
“Á, chi phí cho Vận Nhi ở Vương phủ đều phải dùng tiền, hơn nữa ta cũng đã hỏi mà Vận Nhi cũng không có ý kiến.”
Hiên Viên Hủ vô tội nói. Hắn cũng không ngờ Vận nhi có nhiều tiền như thế. Chỉ một năm thu vào có thể bằng cả quốc khố.
Hàn Vận nghĩ nghĩ, mang máng nhớ tới khi mình mất trí nhớ, Hiên Viên Hủ quả thật có hỏi qua.
“Rõ ràng là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, nhân lúc cháy nhà mà đi