Sau nhiều ngày đi xa, Bạch Kính Xuyên vừa trở về Hải Thành đã phải xa cô gái nhỏ của mình, bù đầu trong những cuộc họp tới tối muộn mới có mặt ở nhà.
“Cốc cốc.
” Anh cầm trên tay cốc sữa nóng đứng trước cửa phòng Triệu An Ngữ gõ cửa, chờ một lúc không nghe được giọng nói êm đềm cất lên, anh chủ động đẩy cửa bước vào.
Nghe tiếng nước chảy truyền tới, Bạch Kính Xuyên cười khẽ đặt cốc sữa lên mặt tủ đầu giường, tiện tay đem cuốn sách cô đang đọc dở lên xem.
Đúng lúc này Triệu An Ngữ mở cửa phòng tắm đi ra, phát hiện Bạch Kính Xuyên say mê đọc quyển sách dạy nấu ăn của mình, liền tức khắc chạy lại giật lấy sách trong tay anh đem giấu ra sau lưng, cánh môi hồng ướt át chu lên:
“Anh đừng xem.
”
Bạch Kính Xuyên cảm thấy bộ dạng của cô rất thú vị, nghiêng người đem môi mình kề sát tai cô: “Muốn nấu cho anh ăn?”
Triệu An Ngữ xấu hổ nhẹ gật đầu: “Em vô dụng lắm phải không? Đến một bữa ăn đơn giản thôi cũng phải học.
”
Bạch Kính Xuyên ôn nhu cưng chiều đem Triệu An Ngữ ngồi trên đùi mình, trong mắt anh ngập tràn thâm tình nói: “Em vì anh xuống bếp anh rất vui, nhưng ai chẳng có khiếm khuyết đúng không? Anh không yêu cầu cao chỉ cần là em thôi.
”
Triệu An Ngữ đưa mắt nhìn Bạch Kính Xuyên cắn cắn vành môi, sao càng ngày càng ngọt miệng như vậy? Bất giác khiến trái tim cô trở nên loạn nhịp.
Triệu An Ngữ thừa nhận Bạch Kính Xuyên rất giỏi tán tỉnh, mỗi câu nói ra đều chạm tới nơi sâu nhất trong ngực đối phương, làm người từng tải như cô khi ở trước mắt anh bỗng trở thành gà mờ.
Đôi mắt Triệu An Ngữ mỗi lúc lại một mơ hồ, Bạch Kính Xuyên khó hiểu cúi đầu hôn lên mắt cô, rãnh cười khoét sâu cất lời:
“Cô ngốc nghĩ gì mà thất thần thế?”
Triệu An Ngữ không trả lời Bạch Kính Xuyên mà áp mặt vào ngực anh, dùng đôi tai mình cảm nhận nhịp đập từ trái tim anh.
Bạch Kính Xuyên nhận thấy Triệu An Ngữ có tâm sự, nâng hai tay lên ôm cô thật chặt, cằm đặt trên đỉnh đầu cô chờ đợi.
Một lúc sau anh chợt nghe cô gái nhỏ trong lòng khẽ khàng nói.
“Kính Xuyên em muốn nói với anh một chuyện, hôm trước em đã trao đổi qua với bố mở chi nhánh công ty ở Hải Thành, sắp tới có lẽ em phải bận bịu một thời gian, xin lỗi bàn bạc xong mới nói cho anh biết.
”
Là việc này sao? Bạch Kính Xuyên rơi vào trầm ngâm.
Cô nghĩ anh không vui cho nên do dự tới tận hôm nay mới có đủ dũng khí nói ra?
Anh dám khẳng định mình thừa khả năng nuôi cô, cũng tự tin rằng sẽ cho cô một cuộc sống đầy đủ nhất, nhưng anh tôn trọng quyết định của cô, mỗi người đều có khát vọng riêng không thể vì một lý do nào đó mà tước bỏ quyền lợi tự do, quyền được ra ngoài hòa nhập vào xã hội của cô, hơn nữa cô muốn làm việc ở Hải Thành không phải là quyết định sẽ gắn bó cả đời cùng anh sao?
Bạch Kính Xuyên buông Triệu An Ngữ ra, nâng cô đối diện với mình, sắc thái nghiêm nghị khó đoán khiến Triệu An Ngữ hoảng hốt sợ anh giận mình không dám nhìn thẳng, hít thở khó khăn len lén quan sát biểu cảm trên gương mặt anh.
“Kính Xuyên em không muốn bản thân mình lười nhác…”
“Ừm…”
Triệu An Ngữ chưa kịp nói hết câu, tự nhiên trước mắt tối sầm lại, khoang miệng bị Bạch Kính Xuyên chiếm giữ.
Anh dùng sự cuồng nhiệt của mình xóa nhòa hết lo lắng, bất an trong lòng Triệu An Ngữ.
Anh sao có thể trách móc cô? Tương lai mà cô hướng tới đã tính cả anh trong đó, anh vui mừng còn không hết ấy.
Anh từ từ đem cánh môi mình rời khỏi môi cô, sợ chỉ bạc kết nối giữa hai người lặng lẽ biến mất.
Sau đó anh đem trán mình kề sát trán cô, giọng nói ấm áp bay bổng vang lên:
“Ngữ Ngữ anh không giận em thật đấy, anh chỉ buồn khi em nghĩ anh sẽ không thích em đi làm.
”
Nghe được những lời này, Triệu An Ngữ đưa hai tay lên ôm lấy hai bên má Bạch Kính Xuyên, tư vị nụ hôn vừa rồi vẫn còn vương vấn hổn hển nói: “Là em không đúng.
”
“Ngốc ạ, hứa với anh đừng khiến bản thân vất vả quá, có khó khăn gì nhất định phải chia sẻ cùng anh.
” Bạch Kính Xuyên nở nụ cười, trong chớp nhoáng liên tục thay đổi tư thế đem Triệu An Ngữ đặt dưới thân mình, hơi thở mang theo d*c vọng phảng phất nơi hõm cổ cô.
Triệu An Ngữ đủ trưởng thành để hiểu Bạch Kính Xuyên đang muốn làm gì, một đêm cuồng dã kia bất giác ùa về, cô vội vàng đưa tay giữ