Bóng tối qua đi để lại hương vị ngập tràn hạnh phúc lứa đôi trong sắc nắng dịu nhẹ, Triệu An Ngữ dường như đã rất lâu rồi chưa có một giấc ngủ ngon lành như đêm qua, hai cánh mi từ từ xa rời nhau, bất giác chạm vào đôi mắt hết sức thâm tình của người nào đó.
“Ngủ có ngon không?” Thanh âm ấm áp như tia nắng sớm quẩn quanh bên tai, gương mặt đẹp đẽ toát lên phong tình của Bạch Kính Xuyên khiến Triệu An Ngữ rơi vào bể tình, si mê quyến luyến khó thoát ra được.
Nếu nói trước khi ngủ Bạch Kính Xuyên chính là một con sói đáng sợ, thì dáng vẻ lúc này của anh lại khiến cô muốn phạm tội.
Triệu An Ngữ không đưa ra bất kỳ câu trả lời nào, mà dùng hành động để chứng minh, hai tay cô đưa lên ôm lấy cổ anh, rồi đem đôi môi mình kề sát môi anh, động tác không mấy thành phục lấy lòng người thương.
Bạch Kính Xuyên vì sự chủ động bất ngờ này mà vui mừng đến ngây ngốc, đến khi bị chiếc lưỡi ngô nghê của cô trêu chọc mới bừng tỉnh, đưa tay lên đỡ lấy tấm lưng thon gọn chuyển bị động thành chủ động điên cuồng khát khao càn quét.
Xem ra một đêm trằn trọc mất ngủ này không quá cực khổ.
Bạch Kính Xuyên gần như bị thân thể mềm mại thơm tho bên cạnh hành hạ đến sáng, vốn đã đến giờ rời giường nhưng lại chọn cách kiên nhẫn nán lại ngắm nhìn vẻ đẹp yêu kiều của cô gái nhỏ.
“Ngữ Ngữ có được hay không?” Môi Bạch Kính Xuyên rời khỏi đôi môi xinh đẹp, hơi thở mang theo d*c vọng khàn đục dò hỏi.
Phải biết đàn ông vào sáng sớm tinh lực cực kỳ dư thừa, vậy mà cô gái nhỏ này không biết vô tình hay cố ý lại đi khơi dậy bản năng trong anh?
Anh khẽ thở dài oán thán, nếu giờ Triệu An Ngữ còn không cho anh toại nguyện, vậy lại phải cực khổ ngâm nước lạnh một phen rồi.
“Vẫn nên chú trọng sức khỏe.
” Triệu An Ngữ ngượng ngùng chôn mặt nơi hõm cổ anh lí nhí cất lời.
Tâm tình Bạch Kính Xuyên dạo rực, giờ khắc này làm gì còn thấy mệt mỏi hay khó chịu ở đâu nữa, trong đầu chỉ còn lại duy nhất mình Triệu An Ngữ.
Anh kéo bàn tay trên cổ mình xuống đưa lên miệng hôn vài cái dụ dỗ:
“Anh sẽ cẩn thận.
”
Triệu An Ngữ tĩnh lặng, lần này trở lại đây cô đã triệt để bị anh thu phục, cả tâm hồn và thể xác đều muốn trao cho anh, cam tâm tình nguyện làm một người vợ hiền, vậy thì cô còn vương vấn điều gì? Còn về phần sức khỏe, cô tin người đàn ông chu toàn như anh sẽ tự biết tiết chế.
Vài phút đồng hồ qua đi Bạch Kính Xuyên nhận thấy Triệu An Ngữ khẽ gật đầu chấp thuận, anh vui mừng không thôi lập tức xoay người đem cô đặt dưới thân, mọi cảm xúc đè nén triệt để bộc phát.
Quần áo trên người cả hai thoáng chốc bị trút bỏ hoàn toàn, vùng cơ ngực cường tráng lộ ra rõ mồn một dưới mắt Triệu An Ngữ, cô đưa ngón tay lên chạm vào vết thương sâu nhất nơi ngực trái anh đau lòng nói: “Có phải rất đau hay không?”
Bạch Kính Xuyên dịu dàng nắm tay cô: “Được em chữa lành rồi không còn đau nữa.
”
Có vết thương nào cứa vào da thịt mà chẳng đau, như so với đau đớn thể xác trái tim anh vì không có được cô còn đau gấp trăm ngàn lần.
Khoảng thời gian sống ở vùng quê kia mỗi phút giây anh đều mong ngóng được trở về gặp cô.
Kiên cường đi tới đoạn đường này, Bạch Kính Xuyên cảm thấy mọi công sức chờ đợi mình bỏ ra trong hai mấy năm qua đều là xứng đáng.
Đôi mắt Triệu An Ngữ xuất hiện màng sương mỏng, nhiều vết thương đến vậy trong những năm qua anh hẳn rất khổ sở cũng rất cô quạnh.
Cô xót xa nâng mình hôn lên mỗi vết thương trên người anh.
Cơ thể Bạch Kính Xuyên vốn đã nóng ran, nay lại vì những nụ hôn quá đỗi ngọt ngào này làm cho ngứa ngáy khó chịu, anh cố gắng nhẫn nhịn chờ đến khi môi Triệu An Ngữ di dời khỏi vùng ngực mình, đem cô ghì chặt dưới giường tham lam đòi hỏi.
Từng nụ hôn mang theo lửa nóng rơi xuống mặt Triệu An Ngữ, sau đó di chuyển xuống cổ, dần dần đem cả người cô hôn qua một lượt.
Mỗi nơi Bạch Kính Xuyên đi qua đều đọng lại ấn ký