Thời gian trôi qua một cách nhanh chóng, ngoảnh đi ngoảnh lại đã sắp kết thúc một năm.
Từ ngày gặp lại cô gái trong lòng, Bạch Kính Xuyên đã âm thầm lên kế hoạch tổ chức hôn lễ, từng chút từng chút một đến giờ mọi thứ đã gần như hoàn hảo, chỉ cần chờ Triệu An Ngữ khoác lên người chiếc váy cưới xinh đẹp cùng anh tiến vào lễ đường nữa thôi.
Tuy nhà gái yêu cầu không cao, cũng không muốn mở tiệc đãi khách, nhưng Bạch Kính Xuyên luôn muốn cho Triệu An Ngữ một hôn lễ hoàn mỹ nhất, từ sính lễ đến các phong tục cần có của một cuộc hôn nhân, tất cả anh đều tỉ mỉ thực hiện không sót một bước nào.
Trước khi Bạch Kính Xuyên bước sang tuổi bốn mươi mốt, ngoài tổ chức hôn lễ ra, anh gần như đã thực hiện đầy đủ những lễ chính để đưa Triệu An Ngữ về nhà.
Theo đó mùa tết năm nay đối với Bạch Kính Xuyên là một năm trọn vẹn nhất, bởi anh đã được ở bên cạnh người mình yêu vào khoảnh khắc giao thoa của đất trời, ngắm nhìn pháo hoa nở rộ, trao nhau những lời chân tình ngọt ngào.
“Giữa biển người mênh mông tìm được em chính là may mắn của anh.
” Bạch Kính Xuyên mang theo ngữ điệu hạnh phúc, cúi đầu âu yếm nhìn Triệu An Ngữ.
Gương mặt Triệu An Ngữ sáng bừng sức sống, đôi môi giống như đóa hoa xuân vẽ nụ cười tươi tắn, thổ lộ tâm tình: “Em cũng vậy, mong rằng hai ta sẽ mãi cùng nhau đi qua những mùa pháo hoa đẹp nhất.
”
Thời điểm chuyển giao giữa năm cũ và năm mới diễn ra, những tia sáng đua nhau lóe trên bầu trời, trong không khí hân hoan, niềm hy vọng tràn ngập khắp muôn nơi, Bạch Kính Xuyên đem đôi môi mình phủ xuống môi Triệu An Ngữ.
Giây phút đôi môi chạm vào nhau, cả hai giống như không còn vướng bận điều gì, mặc kệ tiếng pháo nổ giòn tan vang vọng bên tai, chìm vào trong một thế giới riêng, khăng khít trao cho nhau những nụ hôn nồng nàn.
Sau tết nguyên đán, chi nhánh nhỏ Triệu thị do Triệu An Ngữ quản lý cũng đi vào hoạt động, cô mỗi ngày đều bận rộn từ sáng tới tận khuya mới trở về nhà, nhìn thấy người chồng của mình mỗi ngày đều đứng trước cửa nhà chờ đợi, lòng cô lại sinh ra tia tự trách.
Triệu An Ngữ mở cửa xuống xe, nhanh chân chạy về phía Bạch Kính Xuyên ngả vào vòng tay ấm áp của anh.
Những lúc mệt mỏi cô thật sự chỉ cần có sự dịu dàng của anh thôi, mọi căng thẳng gần như đều tan biến hết.
“Kính Xuyên em rất tệ phải không? Đáng lẽ nên làm tròn bổn phận một người vợ chăm sóc chồng, thì lại để anh phải cô quạnh.
”
Bạch Kính Xuyên cười dịu dàng vuốt v e mái tóc Triệu An Ngữ: “Chỉ cần em vui vẻ là được, anh không sao hết.
”
Thực ra anh đâu phải lúc nào cũng ở nhà với cô, chấp nhận làm vợ của một quân nhân đã là thiệt thòi cho cô rồi, số ngày cô về muộn sao có thể sánh bằng số lần anh đi công tác xa nhà, có những khi hàng tháng mới trở về đấy thôi.
Tình yêu không phải là hy sinh và thấu hiểu sao? Anh mới là người cảm ơn cô mới đúng.
“Chờ em một thời gian nữa thôi, khi công ty ổn định rồi sẽ không phải tăng ca nữa.
” Triệu An Ngữ khiễng chân lên thơm vào má Bạch Kính Xuyên, nhỏ giọng hứa hẹn.
“Vào ăn cơm thôi.
” Đôi mắt Bạch Kính Xuyên nhu hòa nhìn cô âu yếm.
Triệu An Ngữ ở bên ngoài là lãnh đạo lạnh lùng quyết đoán, khi đứng trước mặt Bạch Kính Xuyên vẫn chỉ như một cô gái nhỏ được anh cưng chiều, mà trở nên vô lo vô nghĩ.
Cô khẽ “Dạ” một tiếng ngọt lịm, rồi đưa tay ôm cánh tay Bạch Kính Xuyên ngọt ngào cùng anh đi vào trong gian bếp ấm cúng.
“Không đâu bằng cơm do chồng em nấu.
” Triệu An Ngữ vừa nhai miếng cá sốt tươi ngon trong miệng, vừa khen ngợi tay nghề nấu nướng của Bạch Kính Xuyên.
Cô cảm thấy người tài giỏi như anh nếu như không làm quân nhân, cũng sẽ rất thành công trong những lĩnh vực khác, chính là kiểu đàn ông cực kỳ ưu tú.
Bạch Kính Xuyên mỉm cười động đũa gắp thêm thức ăn đặt vào trong bát cô: “Ngon thì ăn nhiều một chút, em ngày càng gầy đi rồi.
”
Triệu An Ngữ khẽ cười, sau đó chọn phần thịt cá ngon nhất đưa