Triệu An Ngữ cầm tờ kết quả khám bệnh trên tay bước đi trong thẫn thờ, lời bác sĩ nói giống như một cuốn băng ghi âm gần như phát đi phát lại trong đầu cô.
“Trước đây cô từng uống thuốc ngủ quá liều phải không?”
“Tình trạng sức khỏe của cô không được khả quan, nếu muốn có thai cần phải cố gắng nhiều hơn nữa.
”
Chỉ là sai lầm trong quá khứ thôi mà, cớ sao lại dai dẳng mãi đến tận bây giờ? Triệu An Ngữ suy sụp chạy nhanh ra một góc vắng vẻ ôm mặt khóc, tuy bác sĩ không nói rõ ràng sau này cô có khả năng mang thai hay không? Nhưng cô hiểu bằng phương pháp thông thường e rằng là điều không thể.
Có những người năm năm, mười năm cũng có thể dành cả đời trên hành trình tìm con vẫn không thể có đứa nhỏ thuộc về mình, cô rất sợ bản thân mình nằm trong số đó, sinh con là thiên chức của người phụ nữ, nếu như không thể thì phải làm sao đây?
Còn Bạch Kính Xuyên nữa, anh mong muốn có con như vậy mà, sao cô lỡ lòng để nhà họ Bạch không có người nối dõi.
Hạnh phúc chưa được bao lâu, cứ ngỡ rằng sóng gió đã qua, vậy mà mọi chuyện lại chẳng được như ý.
Triệu An Ngữ chẳng nhớ được mình đã ở trong bệnh viện bao lâu? Cũng không biết mình về nhà bằng cách nào? Cô không còn hứng thú làm bất kỳ một cái gì hết? Chỉ muốn tìm kiếm chút an ủi từ nơi Bạch Kính Xuyên.
Suy nghĩ là vậy, nhưng khi về tới nhà cô lại không có dũng khí bước vào, cô sợ lời quan tâm dịu dàng của anh sẽ làm mình không kìm được nước mắt.
Triệu An Ngữ quay lưng rời đi, chưa được mấy bước phía sau liền có giọng nói cất lên gọi cô.
“Cô Triệu.
”
Cô dừng bước đứng lại, Lục Trị trên tay ôm một chồng tài liệu gì đó đi tới.
“Cậu ở đây à?” Triệu An Ngữ cố gắng tỏ ra như bình thường, hơi cúi đầu che đi đôi mắt đỏ hoe nói.
“Tư lệnh bảo tôi về lấy đồ, giờ tôi đi ngay đây, cô cần gì không?”
Nghe Lục Trị nói, Triệu An Ngữ tức khắc thở phào thì ra anh không có nhà, cô khẽ lắc đầu trả lời: “Tôi không, cậu mau đi đi.
”
Lục Trị thấy vậy liền cúi cào Triệu An Ngữ, sau đó ngồi lên xe lái đi.
Cô hơi ngoái đầu nhìn theo xe Lục Trị, rồi lại nhìn về phía tổ ấm của mình thở ra một hơi nặng nề cất bước vào nhà.
Từng loạt chuông vang lên, Triệu An Ngữ chẳng mảy may ngó ngàng, thần sắc u uất ngồi cuộn người trên giường, có lẽ là nhân viên gọi tới, cũng có lẽ là đối tác, nhưng cô nào có tâm trạng để nghe.
Nếu trên đời này việc gì cũng có chọn lựa thì tốt, cô nguyện đánh đổi ước mơ, danh vọng để đổi lấy đứa nhỏ thuộc về cô và anh.
Bên ngoài sắc trời chuyển từ sáng sang sẫm tối, Triệu An Ngữ bị tiếng còi xe cơ động làm cho bừng tỉnh khỏi những suy nghĩ miên mang, cô đưa mắt nhìn đồng hồ phát hiện đã hơn năm giờ chiều, nếu như không có việc gì ngoài ý muốn chồng cô sắp về nhà rồi.
Triệu An Ngữ vội vàng xuống giường, đi vào nhà tắm dùng nước lạnh hắt lên mặt mình, nhìn vào trong gương tập cười sao cho tự nhiên nhất, rồi đi xuống bếp chuẩn bị bữa tối.
Cô nấu ăn không ngon, cũng chưa từng xuống bếp nấu cho Bạch Kính Xuyên ăn, hàng ngày đều là anh chăm sóc cô, hôm nay cô muốn vì anh mà chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn.
Nhưng Triệu An Ngữ nhận ra mình không chỉ nấu ăn không ngon, còn biết làm rất ít món ăn, ngoài thịt rang cùng trứng rán ra còn lại có tỉ mẩn xem hướng dẫn cũng không làm ra hương vị ăn được.
Người khác mù đường, mù màu còn cô chính là mù gia vị, món thì cho nhạt món thì cho mặn, cuối cùng chỉ dám mang ba món bản thân tự tin nhất đặt lên bàn.
Bạch Kính Xuyên về tới nhà đã ngửi thấy mùi thức ăn trong bếp, nhẹ bước chân đi tới, nhìn cô vợ nhỏ của mình nóng ngóng dọn cơm liền tựa người vào cửa dịu dàng ngắm nghía, cho đến khi bị Triệu An Ngữ phát hiện mới nở nụ cười nói:
“Em về từ bao giờ vậy? Vất cả cho em rồi.
” Trên bàn có hai món mặn cùng một bát canh, trông không được ngon mắt lắm, nhưng Bạch Kính Xuyên lại rất muốn được thưởng thức, chẳng cần rửa tay hay thay đồ lập tức ngồi xuống bàn.
“Anh đi tắm đi rồi ăn cơm.
” Triệu An Ngữ nhắc nhở.
“Anh đói bụng quá,