Sáng hôm sau, khi ngoài trời còn mờ mịt lẫn lộn giữa đêm và ngày, Bạch Kính Xuyên đã trang phục chỉnh tề đứng bên cạnh giường âu yếm nhìn Triệu An Ngữ say giấc nồng.
Anh khom người cúi xuống nhẹ hôn lên tóc cô, mặc dù không rõ người ấy có nghe được hay không? Vẫn chuyên tâm nhắn nhủ.
“Lát dậy nhớ ăn sáng rồi mới được đi làm nhé! Anh có cuộc họp sớm, gặp lại em sau.
”
Khi Bạch Kính Xuyên vừa quay lưng rời khỏi, liền có một ánh mắt dõi theo bước chân anh.
Thực ra cả đêm qua Triệu An Ngữ không hề ngủ, nói đúng hơn là không thể nào chợp mắt nổi, cứ thế ngắm nhìn người đàn ông bên cạnh mình, cho đến lúc anh cựa mình tỉnh giấc mới giả bộ nhắm mắt lại giả bộ như đang ngủ say.
Tiếng động cơ ô tô mỗi lúc một xa, Triệu An Ngữ vén chăn xuống giường, nhìn căn phòng trống vắng đáy lòng chợt hiu quạnh.
Nếu như dùng đủ mọi cách cô vẫn không thể mang thai thì phải làm sao đây? Hiện tại bọn cô còn đang trong giai đoạn mặn nồng chỉ cần có nhau thôi là đủ, nhưng khi cả hai đã đến một độ tuổi nhất định, năm tháng phôi phai tình cảm nhạt dần, ngoảnh đi ngoảnh lại vẫn chỉ có anh và cô trống trải, cô đơn biết mấy.
Chẳng phải có câu con cái là sợi tơ hồng kết nối giữa cha và mẹ sao? Triệu An Ngữ kịch liệt căm hận bản thân mình, tại sao lúc đó lại ngu ngốc tìm đến cái chết? Đáng buồn hơn chính sai lầm đó có khả năng lấy đi thiên chức được làm mẹ của cô.
Triệu An Ngữ máy móc mặc trang phục công sở lên người, định cứ thế tới công ty, mong muốn trong công việc bận rộn sẽ giúp mình đỡ sầu.
Nhưng khi đi tới phòng khách, mùi cháo quẩy nóng hổi theo cơn gió tạt ngang mũi cô, bước chân Triệu An Ngữ dừng lại, nghĩ tới là do Bạch Kính Xuyên vất vả mà nấu ra, không đành lòng lãng phí liền quay xuống bếp.
Từng thìa cháo nóng cứ thế đưa vào miệng, Triệu An Ngữ chẳng hiểu vì sao bản thân lại tiếp tục rơi lệ? Là do nóng quá hay tại cảm thấy thiệt thòi cho anh? Giá như Bạch Kính Xuyên không quá hoàn hảo thì tốt biết mấy, cô đã không cảm thấy tự ti thế này.
Tới công ty ngoài những lúc làm việc ra, Triệu An Ngữ tranh thủ giờ nghỉ trưa lên mạng tra cứu những ca khó mang thai giống mình, các bài viết đưa ra đều không mấy khả quan, trong mười người thì chỉ có khoảng hai người đạt được ước mong, số còn lại chỉ có thể chấp nhận số phận.
Triệu An Ngữ đi chuột tắt luôn thanh tìm kiếm đi, ngả người ra sau ghế thở dài, tưởng có thể tìm thấy tia hy vọng, càng đi sâu càng thất vọng nặng nề.
“Giám đốc một giờ cô có cuộc hẹn với bên phía trung tâm thương mại.
” Thư ký bước vào phòng, cẩn thận nhắc lại lịch trình làm việc thêm lần nữa.
“Chuẩn bị xe đi.
” Triệu An Ngữ ngồi dậy chỉnh lại trang phục, đi ra ngoài gặp đối tác.
Thực ra cuộc sống này là vậy, đâu ai quan tâm bạn có tâm trạng ra sao? Chỉ cần ngừng lại một giây thôi, có thể mất hết tất cả.
Cô còn rất nhiều thứ phải lo toan, những nhân viên mới với đầy hy vọng vào một tương lai xán lạn ở nơi đây, và còn có anh…
Triệu An Ngữ tự lái xe tới nhà hàng gặp gỡ đối tác, trước đó hai bên đã trao đổi qua điện thoại về giá cả và số lượng, do vậy không tốn quá nhiều thời gian đàm phán, cô đã lấy được hợp đồng về tay.
Trên đường quay lại công ty, vừa hay phải đi qua doanh trại quân đội nơi Bạch Kính Xuyên làm việc, cô hơi chần chừ một hồi rồi cuối cùng quyết định rẽ vào.
Triệu An Ngữ đã từng tới đây vài lần, chiến sĩ vệ binh canh gác nhận ra cô, cho nên thủ tục khá đơn giản, sau khi khai báo theo quy định xong liền được qua cổng.
“Lâm An Nam không được chạy.
”
Triệu An Ngữ đi vào tòa nhà sở chỉ huy, phía sau chợt vang lên giọng nói phát âm không được rõ ràng, nghe sơ qua đã biết người này không tới từ thành phố, theo sau thanh âm kia chân cô liền bị vật gì đó đụng trúng.
Khi nghe được tiếng khóc non nớt, Triệu An Ngữ cúi đầu nhìn xuống phát hiện hóa ra là một đứa nhỏ khoảng trên dưới bốn tuổi.
“Con có sao không?” Cô ngồi xổm xuống, dịu dàng đỡ đứa nhỏ có làn da ngăm đen nhưng được cái bụ bẫm đứng lên.
Đứa nhỏ dùng đôi mắt tròn xoe có chút nhút nhát nhìn cô, bàn tay nhỏ đưa lên tự lau nước mắt cho mình.
“Ai nói con chạy nhanh như vậy?” Người phụ nữ đi tới kéo con trai ra sau lưng, dùng ánh mắt đề phòng đặt trên người Triệu An Ngữ.
Triệu An Ngữ cười nhẹ đứng lên, nhìn sơ qua cũng biết người phụ nữ này hẳn không hay ra khỏi nhà, ít tiếp xúc với người lạ mặt, tính cách lại cứng nhắc, cô cũng chẳng