Mười mấy nhân viên phục vụ đứng ở đó, cúi đầu để mặc cho Tư Đồ Duệ xem xét.
Tư Đồ Duệ đứng ở trước mặt bọn họ, đôi mắt sáng rực chậm rãi di chuyển.
Mặc dù đêm qua anh nhìn thấy người nhưng lúc đó đầu óc không tỉnh táo, anh cứ mơ màng đưa người kia lên giường, sau đó bắt đầu cuộc vận động kịch liệt.
Mọi sự chú ý của anh đều đặt lên cơ thể của người thanh niên kia.
Qua một đêm, ký ức đã trở nên hơi mơ hồ, lúc này thật sự anh không nhớ nổi mặt cậu.
Vì vậy anh chỉ có thể tỉ mỉ quan sát từng người một.
Đây gần như là người cuối cùng rồi mà anh vẫn chưa nhìn thấy gương mặt quen thuộc, điều này khiến anh vô cùng
nghi ngờ.
Người đứng cuối cùng chính là Chu Minh.
Mặc dù những người này cúi đầu nhưng anh vẫn nhìn thấy được gương mặt họ, nhưng Chu Minh khá thấp, hơn nữa còn cúi đầu, với chiều cao của Tư Đồ Duệ thì anh chỉ có thể thấy đỉnh đầu của cậu ta, vậy nên anh đành phải dừng bước.
Anh nhìn người đang gật gù hết lần này đến lần khác, gần như có thể ngã xuống đất bất cứ lúc nào, lông mày hơi nhíu lại.
Lúc đầu anh không nói gì mà chỉ đứng nhìn khiến cho quản lý Trần đang đứng phía sau toát mồ hôi lạnh, trong lòng thầm mắng nhiếc, tên nhóc Chu Minh này, chịu đựng thêm vài phút sẽ chết à!
Khác với sự căng thẳng của quản lý Trần, Chu Minh hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, cậu ta thật sự rất buồn ngủ, lại thầm lải nhải ở trong lòng, có tiền thì giỏi lằm à, quấy rầy giấc ngủ của cậu ta.
Cậu ta chép miệng, vẫn cảm thấy không cam lòng, ngay vào lúc này bỗng nhiên có một bàn tay vươn ra nâng cằm của cậu ta lên.
Chu Minh định mắng chửi, thế nhưng khi tiếp xúc với đôi mắt sắc bén của Tư Đồ Duệ, tất cả mọi suy nghĩ đều biến mất, thậm chí cơn buồn ngủ cũng không cánh mà bay, cậu ta còn đột nhiên cảm thấy xung quanh lạnh đi, không khỏi run lên một cái.
Tư