Chương TrướcChương TiếpBất đắc dĩ, Mia đành phải ăn bữa sáng trái đất với Frederick, còn trêи chiến hạm, sáng sớm là khi giọng của Jonah vang lên, đèn trong chiến hạm sáng lên.Tuy rằng thiết bị ăn uống trêи thuyền có thể hợp thành rất nhiều đồ vật đủ để cho người ăn, nhưng Mia luôn cảm thấy tuy rằng bề ngoài của mấy thứ kia giống đồ ăn trêи trái đất, nhưng ăn vào hương vị lại rất khác.Jonah giải thích là, cậu vẫn chưa phân tích cấu tạo đồ ăn trái đất, chỉ có thể sử dụng hình ảnh và một ít văn tự khẩu ngữ, phân tích khẩu vị để làm ra, nói đơn giản, trí não cũng không thể tưởng tượng ra hương vị chân chính.Mia đưa Frederick đến một quán ăn gần nơi tổ chức hội nghị, bên trong có quầy tự chọn đồ ăn sáng, có cả đồ ăn phong phú nói rằng người ngoài hành tinh cũng sẽ thích.Ngoại hình mê hoặc lòng người của Frederick làm quán ăn dậy sóng, nhưng anh chẳng hề để ý đến ánh mắt của mọi người, anh lấy trăm loại đồ ăn mỗi thứ một cái bằng cử chỉ vô cùng ưu nhã.Hành vi của Frederick làm Mia rất khó để không nhìn anh bằng vẻ mặt kinh hãi, Frederick vẫn như bình thường: “Jonah bảo tôi thấy món gì thì lấy mẫu món đó, như vậy cậu ta mới có thể phân tích ra khẩu vị chân chính của đồ ăn trái đất.”Bữa sáng này kết thúc trong vô số ánh mắt kinh diễm, kinh hãi và ngạc nhiên, lúc đưa Frederick đến hội trường, Mia nhìn thấy người Naples như lời Frederick nói.Thoạt nhìn quả thật người đàn ông kia không khác gì người trái đất, tóc màu đen, còn đồng tử, đứng quá xa, đương nhiên cô không nhìn rõ.Anh ta tuấn tú như Frederick, tao nhã cao lớn, mặc tây trang không hề cẩu thả, ngoài khí chất cao ngạo lạnh băng thì không nhìn ra dấu hiệu bị điên.Nhưng ánh mắt của người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh anh ta lại hoảng hốt, hai chân dưới váy ngắn hơi run, sắc mặt đỏ ửng, môi lại trắng bệch, Mia biết đó đại biểu cho cái gì, nhất định là cơ thể người phụ nữ bị nhét đồ, đồ vật kia không ngừng ma sát trong mật huyệt của cô ấy mới có thể làm cô ấy thành ra như vậy.Quả nhiên, giây tiếp theo hai đầu gối người phụ nữ mềm nhũn khuỵu xuống, người đàn ông dùng tốc độ không thể tưởng tượng nổi mà bế cô ấy lên, lạnh nhạt từ chối sự quan tâm của mọi người, bước nhanh ôm người phụ nữ đi đến phòng nghỉ. Mia không chịu được xoay người muốn đuổi theo, nhưng lại bị Frederick túm lại.“Em muốn đi để bị cậu ta công kϊƈɦ, hay là nghe người phụ nữ thét chói tai?”“Rốt cuộc anh ta muốn làm gì cô ấy!”Frederick cong khóe môi, ánh mắt quỷ dị: “Có thể làm gì?”Bộ dáng đó của anh làm Mia nhớ đến những chuyện Frederick làm với cô, cô thở phì phò nói: “Mấy người ngoài hành tinh các anh không coi người là người!”Nói xong cô quay đầu đi, quay lại xe ổn định tâm trạng một lúc lâu rồi mới gọi điện thoại nói cho Peter là Frederick đến tìm cô, chắc mấy ngày nay cô phải đi với Frederick, cô hy vọng Peter cũng đi cùng.Suy nghĩ của Mia là không muốn để bản thân đơn độc ở chung với Frederick, cô không hy vọng mình có lỗi với Peter, hoặc là nói, không thể có lỗi với Peter nữa, tuy rằng cô