Kiều Tư Chân hôm nay đi lên đây nộp hồ sơ muốn xin vào trường này để học.
Hắn vốn là người lai hai dòng máu Á Âu nên cơ thể vô cùng xinh đẹp, ngũ quan hài hòa mang theo phần lãng tử phong độ.
Là chàng hoàng tử trong mộng của biết bao cô gái.
Lúc đầu chỉ nghĩ muốn xin vào đây học vì rất tiện lợi, có thể dùng tiền để che lấp điểm số, bịt miệng thầy cô.
Nhưng lại không ngờ tới có thể gặp lại tiểu đáng yêu luôn ở trong tâm trí của hắn từ ngày hôm đó.
Ca Tiểu Ly ngốc nghếch nhìn hắn, nhìn thấy ánh mắt xanh xinh đẹp của hắn liền bị cuốn hút, thích chí gật đầu, hoàn toàn đã đem chuyện uất ức năm phút trước ra so đo.
Kiều Tư Chân đưa Ca Tiểu Ly ra khỏi cổng trường rất dễ dàng.
Hắn dẫn cô ra quán đồ ăn vặt mà bản thân trước kia hay tới, gọi ra hai ly kem dâu ngon miệng.
Ánh mắt Ca Tiểu Ly dán vào hai ly kem như muốn chọc thủng nó ra, hận không thể một phát nuốt luôn cả cái ly.
"Anh, anh đẹp trai, chúng ta ăn luôn đi được không?"
Kiều Tư Chân cười, "Tiểu Ly, em phải gọi anh như thế nào?"
"Thì, thì là anh đẹp trai nha"
"Không được" Chắc chắn một trăm phần trăm tiểu đáng yêu trước mặt này quên mất tên của mình, hắn rất kiên nhẫn nhắc lại cho cô nhớ, "Tên của anh là Kiều Tư Chân, gọi anh là Kiều ca ca"
"Vâng, em biết rồi" Ca Tiểu Ly rất nhanh gật gật đầu nhỏ đồng ý, không phải là trước đây hay gọi Dực ca ca như vậy sao? Không phải đó là cách gọi giữa anh trai và em gái à?
Nên là nói cái tiểu bạch thỏ ngốc nghếch này nếu đi ra đường thì chắc chắn sẽ bị mấy con sói háo sắc ăn đến không còn xương.
Cô ngược lại không để ý vấn đề đó, mà ánh mắt xinh đẹp vẫn nhìn chằm chằm vào ly kem, háo hức chờ đợi, "Kiều ca ca, em ăn kem trước được không? Sắp, sắp chảy hết rồi"
Lúc này, Kiều Tư Chân mới hài lòng mỉm cười, "Được rồi, ăn đi"
Kiều Tư Chân nhan sắc so với Tống Dực chỉ có thể nói là ngang hàng.
Nhưng hình tượng Tống Dực trong lòng phụ nữ là anh hùng băng giá đẹp trai, ngoài lạnh trong nóng.
Còn Kiều Tư Chân lại mang hình ảnh của chàng hoàng tử tuấn dật tiêu sái, ấm áp như gió mùa xuân.
Chỉ là nếu có người nào thông minh, nhìn một cái cũng có thể nhận ra vỏ bọc giả tạo của hắn.
Ánh mắt hắn lơ lãng lạnh lẽo, không tia cảm xúc, nhàn nhạt của một kẻ hồ ly ngoài cười nhưng tâm không cười.
Kiều Tư Chân nhìn dáng vẻ ăn đến ngốc nghếch đáng yêu của cô, không hiểu sao tâm lại mềm mại như vậy.
Nhìn đến ánh mắt chờ mong của cô nhìn hắn, nhỏ giọng xin hắn cho cô ăn thêm nữa, trái tim hắn đột nhiên như có một sợi lông