Ca Tiểu Ly nức nở không nguôi.
Eo cô bị véo đau quá, có lẽ đã thâm tím.
Tống Dực thỏa mãn, cúi đầu hôn vào môi mềm một cái.
Hắn quay sang lạnh nhạt trừng mắt với cha xứ, "Mau tuyên bố đi"
"Không được tuyên bố"
Kiều Tư Chân quát, cầm súng hướng về phía cha xứ.
Cha xứ vô cùng run rẩy, ông không biết theo phe ai.
Nhưng hiển nhiên là ông theo phe của Tống Dực,
"Ta xin tuyên bố hai con đã là vợ chồng"
Bởi vì bao nhiêu lính bắn tỉa, bao nhiêu vệ sĩ, người của Tống Dực đang chĩa súng vào đầu ông.
"Chết tiệt, tên già đáng ghét"
Kiều Tư Chân chửi thề, nổ súng.
"Đoàng" một tiếng, viên đạn bay ra găm thẳng vào đầu cha xứ.
Cha xứ bị hoảng, hai mắt trợn to, miệng há hốc, trán bị thủng một lỗ to tướng khiến máu phun ra dính cả vào váy cưới của Ca Tiểu Ly.
Bộ dáng rất đáng sợ.
Ca Tiểu Ly sợ hãi, hét ầm lên, hai tay bo đầu.
Tống Dực dang tay ôm cô vào lòng để tránh cho cô bị cảnh máu me như vậy làm hoảng sợ.
Cô là công chúa của hắn để hắn cưng chiều, nâng niu không được phép nhìn những thứ dơ bẩn này.
Tống Dực ra hiệu cho Tiểu Hồng - một con robot mà hắn vừa lấy được bên Lữ Mặc Quân, ra lệnh:
"Mau đưa phu nhân về phòng, không cho phép bất kì ai lại gần cô ấy"
Tiểu Hồng cúi đầu, giọng máy móc vang lên:
"Vâng, thưa chủ nhân"
Ca Tiểu Ly bị mang đi.
Cô quay lại nhìn mẹ mình ở dưới, run run gọi "Mẹ"
Khải Tuệ đau lòng nhìn con gái, bà cũng bị choáng váng khi gặp cảnh này, không ngờ rằng đám cưới của con gái mình lại biến thành vụ thảm sát.
Khải Tuệ nhanh chóng tiến đến bên con gái thì bị Tiểu Hồng ngăn lại.
Bà giận dữ nói, "Cô làm gì vậy?"
"Ông chủ có lệnh, không cho phép ai lại gần phu nhân"
"Cái gì chứ?" Bà quay sang hỏi Tống Dực, "Cậu đây là có ý gì?"
"Mẹ vợ bình tĩnh đi.
Con không có ý gì cả, mẹ cũng đừng nên lại gần Tiểu Ly"
"Tại sao tôi không được lại gần con bé? Nó là con gái tôi"
"Nhưng bây giờ cô ấy đã là vợ của con.
Mẹ đừng cố chấp"
Tống Dực cho tên vệ sĩ đứng cạnh đó một ánh mắt.
Hắn gật đầu, nhanh chóng lại gần Khải Tuệ, "Bà Ca, mời"
"Tôi không đi" Khải Tuệ tức giận, "Nếu không cho tôi ở cạnh con gái, tôi không đi đâu hết"
"Vậy sao?" Tống Dực cười khẽ, "Vậy phải xin lỗi mẹ vợ rồi"
Tên vệ sĩ bên cạnh dứt khoát dùng lức đánh vào gáy Khải Tuệ, khiến bà ngất đi.
Ca Phúc bên dưới chạy lên đỡ bà.
Ông tức giận nhìn Tống Dực, "Cậu bị điên sao?"
"Tôi không điên, tôi chỉ đang bảo vệ vợ của tôi.
Ông mau đem theo vợ của mình rời khỏi đây đi, trước khi tôi nổi giận" Hắn đã mất hết sự kiên nhẫn.
Ca Phúc không dám tin, đứa trẻ mà mình tin tưởng gửi gắm con gái, lại là một người độc ác như vậy.
Hóa ra vẻ ngoan hiền thư sinh trước kia, đều là do Tống Dực đã làm nên một khuôn mặt