Tống Dực hừ lạnh: "Cô đơn gì chứ? Tiểu Ly biết phân biệt được cái nào là cô đơn sao?"
Đây là muốn nói rằng: Tiểu Ly vô cùng ngốc, giới hạn tình cảm của cô chỉ là người thân, người yêu và người lạ.
Cho nên khi cô đã đặc biệt dựa dẫm vào Tống Dực, chứng tỏ rằng cô yêu hắn.
Kiều Tư Chân đen mặt, lửa giận bốc lên hừng hực, khí thế cường đại khiến cho tất cả người ở đây đều thấy run sợ.
Nhưng Tống Dực thì không.
"Kiều Tư Chân, mày tốt nhất nên bỏ cuộc đi.
Người Tiểu Ly yêu, vĩnh viễn là tao"
Kiều Tư Chân không nói gì, dơ súng lên bắn thẳng vào người Tống Dực.
Viên đạn lướt qua mặt Tống Dực, để lại một đường cắt.
Đôi mắt đen như mực của Tống Dực lạnh lại, hắn hừ lạnh tàn nhẫn, "Là mày gây chiến trước"
Đàn em của Kiều Tư Chân đã chuẩn bị súng cùng lựu đạn rất đầy đủ, chỉ chờ hiệu lệnh của Kiều Tư Chân là tất cả sẽ xông lên.
Một phát đạn của Kiều Tư Chân vừa rồi không khác gì là một tín hiệu cho tất cả cùng tiến lên.
Lính bắn tỉa ở khắp xung quanh khách sạn, nơi tổ chức lễ cưới của Tống Dực và Ca Tiểu Ly.
Khung cảnh bỗng chốc thác loạn, khách khứa đã chạy từ lâu.
Bao nhiêu nhân viên trong khách sạn cũng bị dọa sợ mà tìm chỗ ẩn nấp.
Tiếng súng đạn ầm ầm.
Hàng chục hàng trăm người chết, máu như thành một dòng suối nhỏ.
Khung cảnh vừa hỗn loạn, vừa đáng sợ.
Đáng tiếc không ai gọi cảnh sát.
Bởi vì đám cưới này được tổ chức tại tầng âm của khách sạn.
Cho nên dù có bao nhiêu người chết đi nữa, cảnh sát cũng sẽ không biết.
Ca Tiểu Ly ở phòng tổng thống tại khách sạn.
Căn phòng mặc dù có sa hoa xinh đẹp, được trang trí lấp lánh cũng không thu hút được tầm nhìn của cô.
Tâm trí cô lúc này như có lửa đốt.
Ca Tiểu Ly bồn chồn, đi qua đi lại.
Nước mắt ướt đẫm khuôn mặt xinh đẹp.
Cô ngồi xuống góc giường, úp mặt xuống đầu gối.
Mẹ cô, ba cô đã bị Tống Dực làm gì chứ? Anh Tư Chân sẽ làm sao? Có khi nào hai người sẽ đánh nhau, cầm súng bắn nhau giống trước kia không?
Cô không hiểu sao nữa.
Cô thấy khó chịu quá.
Cảm giác thật giống đang lo lắng cho ai đó.
Nhưng là ai mới được? Giữa Kiều Tư Chân và Tống Dực, cô lo lắng cho ai?
Tống Dực không hề ý thức được rằng, bông hoa ly hắn nuôi dưỡng đang từ từ bị nhiễm bẩn, bị nhiễm những thứ dơ bẩn bởi chính hắn.
Ca Tiểu Ly khóc nức nở.
Cô chạy ra mở cửa phòng, cô muốn xuống bên dưới để xem chuyện gì đang xảy ra.
Không may rằng, bên ngoài có Tiểu Hồng đang đứng canh.
Tiểu Hồng ngăn cản Ca Tiểu Ly, giọng nói máy móc vang lên:
"Phu nhân, người phải ở trong phòng"
"Không được, tôi muốn đi xuống bên dưới"
Giọng nói máy móc lại lặp lại, "Mời phu nhân vào bên trong phòng"
Ca Tiểu Ly bị Tiểu Hồng đẩy vào bên trong, "Xin phu nhân ở yên trong phòng"
"Không, cô buông ra, cô buông ra, tôi muốn xuống bên dưới với anh