Vừa rồi là ma ma của cung thái hậu, bà ta sáng sớm đã truyền lời đến, chép kinh để cầu phúc.
Bên ngoài nhìn vào là phần ân sủng, thiên vị nhưng thực tế thì sao, chẳng phải cũng chỉ có mình nàng chép kinh à!
"Được thái hậu nương nương coi trọng, thần nữ nhất định tận tâm tận lực chép kinh."
Phân phó xong, ma ma liền rời đi.
Một trận uống rượu hôm qua, nàng liền quên sạch sẽ mọi chuyện, không nhớ mình đã mạo phạm thừa tướng đương triều.
Không biết có phải tàn dư của rượu hôm qua hay không, Tô Diêu cảm thấy không khỏe lắm.
Cứ cảm thấy khó thở, đầu choáng, đôi lúc không nhìn rõ vật nữa....
Không nghĩ ngợi nữa, kinh phải nhanh chóng chép thôi.
Nàng ngồi nghiêm chỉnh, chép kinh....Bên trong từ đường hương luôn được thắp nên có khói hương lan tỏa cả phật đường.
Chỗ Tô Diêu ngồi, chỉ cần ngước lên là chạm mặt với pho tượng khổng lồ, cao tầm bảy đến tám mét.
Đó là chân thân của Phật tổ, được làm bằng vàng nên khi nhìn vào, như thể là hào quang của Phật Tổ chiếu ra vậy.
"Thái hậu, huynh muội thần nữ bị Mộc Nghi Hoa hại cho thê thảm như vậy mà người chỉ bắt đi chép kinh thôi sao? Một khi chép xong, Phật kinh đưa tới vạn hóa tự thì không phải dương danh hộ kẻ đó sao?"
Mộc Trân Trân càu nhàu, ủy khuất hỏi thái hậu, nếu như lời nàng ta nói là thật thì đúng là quá tiện cho Mộc Nghi Hoa rồi, nhưng thái hậu nào đâu có chủ ý này.
"Hài tử ngốc, trăm quyển kinh lẽ nào dễ chép như thế? Ai gia sớm ra lệnh, trong phật đường lhoong được thắp nến, không cho mở cửa sổ, đến hương ở phật đường cũng là đặc chế, ngửi lâu sẽ khiến người ta choáng váng đầu óc, thậm chí còn hôn mê nữa..." Vừa nói, điệu bộ càng trở nên hung tàn hơn, nhưng cũng lộ ra vẻ đắc chí."Chỉ cần viết sai một chữ, thì ai gia có cách xử lý ngay!"
Quân chúa nghe xong liền vui mừng, nhẹ nhỏm.
Ôm lấy thái hậu:"Vẫn là thái hậu suy nghĩ chu toàn a!".
Mộc Nghi Hoa a Mộc Nghi Hoa, ta xem ngươi còn thể hiện tới mức nào! Ý vị xấu xa đều thể hiện trên gương mặt, tiếc cho một gương mặt đẹp, mang tâm tư thâm độc.
Tiếc cho một bông hoa với vẻ ngoài lộng lẫy, nhưng bên trong mục ruỗng, thối nát.
Bên trong Phật Đường như một phòng kín, khói hương ngày càng dày đặc.
Trang giấy chép kinh còn vài chữ nữa là xong, nhưng Tô Diêu bây giờ tay chân không vững nữa, không cẩn thận vảy rơi giọt mực.
Trang giấy ấy coi như bỏ rồi.
Nàng nhìn quanh tìm điều bắt thường, điều gì làm nàng choáng tới bây giờ, nếu là do rượu hẳn là phải hết lâu rồi! Ánh sáng thiếu thốn, làm nàng chú ý đến đám hương đang cháy.
Nghĩ vấn đề là ở đó, nàng ngay lập tức đưa tay tới, định dập tắt hương thì ma ma đập cửa xong vào, bảo là tới giờ rồi, đến lấy kinh cho thái hậu xem.
Nàng cả ngày nay, cố gắng lắm chỉ chép được một vài trang kinh, nhưng không may có một tờ bị lem mực rồi.
Tô Diêu chỉ có thể nhanh chóng giấu đi, nhưng ma ma hung hăn giật lấy.
Lực đạo mạnh tới mức làm nàng ngã ra đất, lư hương cũng bị nàng kéo theo, lăn lóc ra đất, hương vì thế mà dập tắt hết.
Khói nhạt đi, cơn choáng cũng biến mất, lấy lại được bình tĩnh, nàng liền đối chất với ma ma.
Ma ma quát tháo, dữ tợn mắng Tô Diêu.
Hay lắm chó cậy chủ đây mà.
"Một ngày rồi mà ngươi chỉ chép được ít thế này? Nét chữ xiêu vẹo, lộn xộn hết cả.
Mộc tiểu thư, lệnh cho ngươi chép kinh là ý chỉ của thái hậu, ngươi lại dám trễ nải, có phải muốn kháng chỉ không?"
Lão yêu bà này đúng là không có tử tế gì mà! Trước mặt thì bắt nàng chép kinh, mà sau lưng giở thủ đoạn để nàng phạm lỗi, hòng có cớ trị tội.
"Thái hậu giao phó Nghi Hoa sao dám trễ nải.
Chỉ là trong này quá tối, lại thêm hương khối nồng, khiến ta choáng váng đầu