Cùng lúc đó ở cung của thái hậu và hoàng thượng cũng nhận được tin như vậy, ngay lập tức tới nơi xảy ra hỏa hoạn.
Phật Đường ngập trong biển lửa.
"Mau đi cứu lửa a! Mộc tiểu thư còn ở trong đó, mau phá cửa ra.!"
Nơi này cách tẩm cung của thái hậu rất gần, một khi kêu cứu sẽ có người đến giúp, cho nên...để thái hậu gánh nỗi oan này thì Tô Diêu bắt buộc phải bị thương, càng nặng càng tốt...Không tiếc bản thân, nàng đưa cánh tay vào cây gỗ đang cháy, mặc cho da thịt đang vang tiếng "xèo xèo".
Thật can đảm a!
Đám quân lính hối hả mang nước tới dập, cảnh tượng gà bay chó chạy, loạn hết cả! Thái hậu cũng ngay lập tức chạy tới Phật Đường, cả người ớn lạnh và hốt hoảng với cảnh tượng trước mắt.
Chỉ kêu ma ma giáo huấn nha đầu chết tiệt đó thôi, sao lại cháy thành thế này.
Nói thế nào Tô Diêu nàng đang mang thân phận là Mộc Nghi Hoa, và là đích nữ của Vinh vương phủ.
Gần đây Vinh Vương phủ thế lực ngày càng lớn, đang rìm cách gây sự với triều đình, thái hậu lén chèn ép Mộc Nghi Hoa thì không sao, nhưng nếu nha đầu này chết ở Từ An Cung thì mọi chuyện hỏng rồi.
Đây chẳng phải là cái cớ tuyệt vời để đòi lí lẽ với triều đình sao!
"Tiêu rồi! Hoàng đế nhất định sẽ không bỏ qua cho ai gia!"
"Mau gọi cấm vệ quâm tới! Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, nhất định phải tìm được Mộc Nghi Hoa!".
"Thái hậu, chuyện này là sao vậy hả?"
Hoàng thượng cùng với Thừa tướng đi tới, sắc mặt nghiêm trọng nhìn thái hậu, gằng giọng hỏi.
Bị hỏi như thế, thái hậu liền tìm đại cái cớ cjo qua chuyện.
||||| Truyện đề cử: 101 Cách Viết Thư Tình Tán Lớp Trưởng |||||
"Cái này...có thể là do thời tiết hanh khô!" Ý cười trên mặt hết sức gượng gạo.
Thừa tướng đứng nhìn vào đám cháy hỗn kia.
Không biết là đang nghĩ gì, trông rất trầm tư.
< Nếu Tô Diêu thực sự chết thì không biết tướng gia sẽ có suy nghĩ gì? Tiếc cho một nhân tài? Hay tiếc cái gì khác?>
"Tìm thấy Mộc tiểu thư rồi, có cả Tề ma ma ở đây nữa!"
Tô Diêu được quan lính dìu ra ngoài, đến trước hoàng thượng nàng lập tức quỳ xuống xin cứu mạng.
"Hoàng thượng cứu mạng a...Tề ma ma muốn thiêu chết ta.." Nước mắt cũng theo đó mà liên tục chảy, lăn trên gương mặt lấm lem khói bụi.
"Tề ma ma không phải là người của thái hậu sao? Sao ngươi lại nói kẻ này phóng hỏa giết ngươi?"
Thái hậu nghe thấy Tô Diêu nói vậy thì trầm mặt, trừng mắt Tô Diêu, liền bảo nàng kinh sợ quá độ nên sinh ra hồ đồ.
Ý vị muốn nhanh chóng tìm cho nàng một vị thái ý để chữa trị là coi như xong.
Như vậy liền dễ dàng rút lui, lấp li3m cho qua.
Ha, Tô Diêu này không ăn thiệt thòi.
Nàng định lên tiếng thì một giọng nói cắt ngang.
"Khụ, hoàng thượng nếu không ngại thì nghe Mộc tiểu thư nói hết đã, có khi chuyện này có vấn đề, vậy chẳng phải pan cho Mộc tiểu thư qua rồi!" Là giọng của Sở Phi Diễn, hắn đây là đang giúp Tô Diêu nàng đó sao? Quả nhiên đùi lớn này nàng không ôm nhằm!
"Ừm, Sở tướng nói có lý.
Vậy Mộc Nghi Hoa ngươi nói rõ xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Bẩm hoàng thượng, hôm nay, thái hậu lệnh cho thần nữ chép kinh phật, để tới mùng hai tháng hai đưa tới vạn hóa tự cầu phúc.
Phật đường ánh sáng quá tối, hương khói lại nồng đậm, thần nữ không dám chậm trễ, đầu bút lại