6 giờ 30 phút chiều hôm đó, Ninh Yên Nhiên đang ngồi trên sofa nhìn mắt cá chân sưng đỏ đến phát ngốc, nghe được tiếng đập cửa.
Cô nhanh tay lẹ mắt, nhanh chóng quyết định, bỏ xuống túi chườm đá, dùng tốc độ mắt thường không thể nhìn thấy hủy thi diệt tích! Giả bộ yếu ớt đáng thương lại bất lực!
Ngoài cửa là Giang Đông, nhìn cô một chân đứng trước cửa, anh không tán thành mà trừng mắt nhìn cô, “Nhìn khả năng tự lập của em, thật không thích hợp sống một mình!”
Ninh Yên Nhiên mếu máo, không hề nói dối dùng ngôn ngữ nhuộm bầu không khí thành màu thê lương, “Không ở riêng thì có thể làm thế nào, ba mẹ em… bọn họ không có khả năng tới chăm sóc em.”
Rốt cuộc ba mẹ cô lại chạy đi hưởng tuần trăng mật! Cũng không có người để ý đến cái người bị què chân không thể tự lập như cô!
“Em cũng không có người thân nào khác ở đây.” Trừ ông bà nội ngoại, dì cả dì hai và cô út.
“Bạn bè của em… đều có cuộc sống của mình.” Ví dụ như mấy cô gái đang liều mạng tìm kiếm kế sách cua trai cho cô ở trên mạng.
“Em cũng không có cách nào mà.” Ninh Yên Nhiên làm bộ làm tịch lau nước mắt, lông mi ướt dầm dề, cúi đầu bộ dáng rất là đáng thương.
Thấy cô như vậy, cho dù Giang Đông đang vô cùng tức giận cũng lập tức tiêu tan.
Giang Đông trầm mặt, khiêng cô tới sofa, từ trong túi lấy ra thuốc và túi chườm đá, để trên bàn. Ninh Yên Nhiên nhìn động tác của anh, cảm thấy kiếp trước có lẽ bản thân là một cái bao cát.
“Bao cát đầu thai” Ninh tiểu thư giật giật ngón chân trắng mềm, không chút khách khí để lên đùi anh, một chút cũng không xem mình là người ngoài!
“Tự mình bôi thuốc!” Giang Đông trầm giọng nói.
“Em đến cuộc sống cũng không lo liệu được, Giang đội trưởng tốt bụng chẳng lẽ không nên chịu trách nhiệm với em hay sao?”
“Chịu trách nhiệm? Tôi vì sao phải chịu trách nhiệm với em?” Nói qua nói lại, anh chung quy cũng không đem chân cô đang để trên người mình ném ra.
Ninh Yên Nhiên ưỡn ngực, đúng lý hợp tình mà càn quấy, “Giữ gìn trật tự đô thị không phải là trách nhiệm của chú cảnh sát hay sao? Em ở trong thành phố này bị thương, chẳng lẽ không nên có một chú cảnh sát tới phụ trách à?”
Giang Động nhịn không được cho cô một cái vỗ tay. “Nói rất đúng, nhưng vì sao chú cảnh sát ấy lại là tôi?”
Ninh Yên Nhiên phồng má, “Nguyên tắc gần đây là tùy cơ ứng biến, ai bảo vận khí của anh không tốt?”
Giang Đông cười một tiếng, lắc lắc đầu, “Cô nhóc, thật không nói lý.”
Giữ gìn trật tự đô thị đó là chức trách của đội an ninh đô thị, đội trưởng đội hình sự như anh chẳng có quan hệ gì.
Nhưng mà….
Giang Đông nhăn mày, “Tôi nhớ rõ đã xử lý vết thương cho em?”
Ninh Yên Nhiên đột nhiên cảm thấy mất tự nhiên. Anh liếm răng hàm, nghiền ngẫm hỏi, “Nói đi, túi chườm nước đá đâu rồi?”
Ninh yên Nhiên nói gần nói xa, “Bay, bay đi rồi?”
Giang Đông hít sâu một hơi, gõ vào trán cô một cái, “Tôi biết ngay là lại bị con mèo hoang nào đó tha đi rồi!”
Ninh Yên Nhiên rụt cổ, không dám nhiều lời!
Không sai, cô đang chột dạ!
Giang Đông chịu thương chịu khó mà bôi thuốc cho cô, động tác cẩn thận, không chút sai sót.
Trong phòng an tĩnh, Ninh Yên Nhiên nhỏ giọng lẩm bẩm, “Ai, bà con xa không bằng láng giềng gần, gần quan được ban lộc, trăng treo đầu cành liễu, người hẹn lúc hoàng hôn…”
Giang Đông giương mắt, “Muốn học làm thơ nối đuôi? Không phải làm như vậy.”
“Em thất học, được chưa?”
Làn da của cô rất mỏng, mơ hồ có thể thấy được mạch máu màu xanh, Giang Đông động tác nhanh nhẹn, bàn tay thô ráp không cẩn thận chạm vào gan bàn chân cô, Ninh Yên Nhiên theo bản năng rụt chân, đột nhiên cảm thấy không được tự nhiên.
“Đừng lộn xộn!” Anh thấp giọng trách mắng.
Ninh Yên Nhiên trong lòng chửi thầm, vết chai trên tay người nào đó thật dày, chắc chắn không hiểu được cảm giác của người mẫn cảm như cô!
“Này, Giang đội trưởng.” Bôi thuốc gần xong, Ninh Yên Nhiên nhẹ giọng mở miệng, “Chuyện lúc trước đã bàn bạc, vẫn muốn thực hiện?”
Giang Đông nhướng mắt nhìn cô, “Tôi từ trước đến nay luôn nói là làm, nhất ngôn cửu đỉnh.”
“Vậy, cuối tuần này, anh cùng em đi gặp ông bà ngoại đi.”
Giang Đông nhìn cô một cái thật sâu, đáp ứng, “Được.”
Ninh Yên Nhiên không dẫn anh tới gặp ba mẹ, bởi vì lúc trước anh đã từng gặp qua ba mẹ cô, sẽ dễ dàng phát hiện ra. Thứ hai, ba mẹ cô không ở trong nước, nghe nói còn muốn đi châu Âu chơi, quá phiền toái.
Nhưng Giang Đông chưa gặp qua ông bà ngoại của cô, nếu muốn gặp người lớn, nhà bà ngoại là lựa chọn tốt nhất.
Ninh Yên Nhiên lúc còn nhỏ ở cùng ông bà nội, cho đến năm mười hai tuổi, bởi vì ba mẹ thay đổi công tác, cả gia đình vội vàng dọn đi, tuy rằng đã cùng hàng xóm chào hỏi, nhưng rời xa quê hương đến một nơi xa lạ bắt đầu lại, đối với cô bé con mười hai tuổi, vẫn là một việc vô cùng khó khăn. Mà việc khó tiếp thu nhất, chính là trước khi đi, cô không thể cùng anh trai Giang Đông nói lời tạm biệt.
Sau này lớn thêm một chút, cô nghĩ có thể đến trường học tìm anh, lại phát hiện căn bản không biết anh học trường nào. Hai người đều không có di động, ngay cả cách thức liên lạc cơ bản cũng không có. Sau khi chuyển nhà, hoàn toàn mất đi liên lạc.
Biển người mênh mông, muốn gặp lại một người giống như mò kim dưới đáy biển, phải cần đến rất nhiều vận may. Nhưng ít nhất, vận may của cô vừa đủ, tìm được cây kim cô đánh mất trong dòng sông thời gian dài đằng đẵng đó.
Ninh Yên Nhiên nghỉ mấy ngày, vết thương đã khỏi tám chín phần, liền đưa Giang Đông đến nhà bà ngoại, phụ trách lái xe đương nhiên là người có kỹ thuật tốt Giang tiên sinh. Ít nhất anh chưa bao giờ đâm xe, chỉ bằng một lý do này, cũng đã đủ làm người khác an tâm.
“Ông ngoại! Bà ngoại! Con đã về!”
Ninh Yên Nhiên xách theo mấy cái túi lớn đi vào trong, mà Giang Đông đã bị đống quà tặng xếp thành núi trong tay vô tình bao phủ.
Nhà bà ngoại Ninh Yên Nhiên ở ngoại thành, là một ngôi nhà hai tầng cổ kính, phía trước có một cái sân nhỏ. Hai vợ chồng già trồng không ít hoa cỏ, vừa