Nghe được câu nói đó, Ninh Yên Nhiên lập tức ngoan ngoãn đóng vai một người gỗ!
Trải qua chuyện như vậy, Diệp Hàm cũng tỉnh rượu, Trình Uẩn Nghi đỡ cô ngồi trên sofa, nhìn một đội người mặc đồng phục đi đến, mục tiêu cực kỳ rõ ràng.
Quán bar vốn là nơi hỗn loạn, hiện tại cảnh sát cũng tới, nháy mắt mất đi trật tự.
Trong hỗn loạn, Ninh Yên Nhiên nhìn thấy một bóng người quen thuộc chợt lướt qua, mang theo người truy đuổi phạm nhân chạy trốn, những kẻ khác ở lại đều run bần bật, thi nhau lùi lại phía sau thoát ra ngoài.
Ninh Yên Nhiên không chạy loạn, ngược lại phát huy tinh thần tiết kiệm, đem đồ ăn trên bàn ăn sạch sẽ, sau đó, trong ánh mắt kinh dị của bạn tốt, chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội, “Làm sao vậy?”
Trình Uẩn Nghi: “Vẻ mặt này của cậu, có phải có chút bình tĩnh quá hay không?”
Diệp Hàm điên cuồng gật đầu. “Đám người kia không dễ chọc, mình vừa nãy hình như còn nhìn thấy người kia mang dao tới. Chúng ta mau chạy đi!”
Ninh Yên Nhiên vỗ vỗ tay. “Vậy đi thôi.”
Cô nhã nhặn đứng lên, một chút gấp gáp cũng không có, thậm chí còn đối với quán bar trống rỗng tỏ vẻ hoài nghi, “Tất cả mọi người đều chạy nhanh như vậy sao?”
Cô lái xe đưa hai người kia về nhà, không biết thế nào lại chạy xe đến cửa đội hình sự.
Trong bóng đêm, mấy tòa nhà cao tầng xung quanh giống như quái thú đang ngủ đông, đen tối, cực kỳ có cảm giác áp bức.
Nhìn ánh sáng le lói cách đó không xa, Ninh Yên Nhiên cho xe chạy chậm lại, đi lòng vòng quanh đường cái mấy lượt, khiến cho anh bảo vệ hoài nghi nhìn chằm chằm cô, cảm thấy cô giống như đang nghiên cứu địa hình.
Ninh Yên Nhiên kéo cửa sổ xe xuống, cùng anh bảo vệ chào hỏi, “Giang đội trưởng và mọi người đã về chưa?”
Anh bảo vệ vỗ gáy một cái, “A, tôi nhớ rõ cô, cô tới tìm tiểu Giang sao? Bọn họ một chút nữa mới xong việc, còn chưa ra ngoài này đâu!”
Ninh Yên Nhiên dứt khoát đem xe dừng trước cửa, một bên cúi đầu chơi di động, một bên nghe động tĩnh bên trong.
Giang Đông vừa ra tới cửa, liếc mắt một cái liền thấy chiếc xe màu đỏ đậu trước cửa. Bước chân anh hơi dừng lại, thay đổi hướng đi, tới trước mặt cô, gõ gõ cửa sổ, “Sao em lại ở đây?”
Ninh Yên Nhiên cụp tai, trên màn hình di động hiện lên hai chữ “Game over” đỏ tươi làm đau cả mắt, khiến cô tức khắc mất đi năng lực nói chuyện.
“Chờ anh đó.” Cô ủ rũ cụp đuôi nói.
Ở cửa lục đục có người đi ra, có người tới gọi anh, “Giang đội trưởng, đi thôi, đi uống một chén chúc mừng!”
Giang Đông còn chưa trả lời, ngẩng đầu nhìn lên liền thấy Ninh Yên Nhiên nhăn mũi, nghi hoặc nhìn anh, “Anh bị thương sao?”
“Vết thương nhỏ thôi.”
“Bị thương nên nghỉ ngơi cho tốt.” Ninh Yên Nhiên nghiêm túc nhắc nhở anh.
“Không nghiêm trọng như vậy.” Giang Đông quay đầu lại nhìn thoáng qua, tay phải đút trong túi hơi nắm chặt, “Có muốn cùng tôi tới tiệc chúc mừng không?”
Ninh Yên Nhiên nhanh chóng quyết định, “Muốn!”
Vừa dứt lời cô đã xuống xe, mặc thêm áo lông vũ, rụt cổ trước khí lạnh bất chợt ập đến. Áo lông trắng dài đến đầu gối, cổ áo viền một vòng lông vũ, trên mũ trang trí hai cái tai thật dài, Ninh Yên Nhiên đội mũ lên nhìn giống như một chú thỏ đang cụp tai.
Giang Đông quay đầu cười một tiếng, trên cổ liền bị quấn thêm một vòng khăn cổ màu hồng.
“Không cho cười!” Cô hung dữ nói.
Mấy đồng nghiệp đứng cách đó không xa đều có ấn tượng với Ninh Yên Nhiên, hi hi ha ha trêu ghẹo quần áo của cô. Tiểu Trương, người xấp xỉ tuổi cô, nhanh chóng tới gần, nắm hai cái tai thỏ thật dài trên đầu cô trêu ghẹo, “A, cảm xúc cũng rất giống thật nha!”
Thấy sự chú ý của cô bị người khác kéo đi, ý cười trên mặt Giang Đông nhạt đi vài phần, trong lòng không hiểu sao lại bực bội.
Ninh Yên Nhiên đứng bên phải anh, khoảng cách vừa bằng ba bước chân, cùng người bên cạnh nhỏ giọng thì thầm, “Có phải Giang đội trưởng của mấy cậu hôm nay không vui hay không?”
Tiểu Trương vẻ mặt mờ mịt, “Giang đội trưởng của chúng tôi có lúc nào vui sao?”
…..Ừ, cũng đúng!
Ninh Yên Nhiên lập tức thu hồi sự nghi hoặc, vui sướng đi theo mọi người vào quán lẩu, cầm thực đơn, gọi một nồi lẩu uyên ương.
Tiểu Trương kỳ quái, “Cô không ăn cay sao?”
Ninh Yên Nhiên nhấp môi, thừa nhận, “Ừ, sợ nổi mụn.”
Giang Đông liếc cô một cái, vừa muốn ngồi xuống đối diện, đã bị cô bắt được ống tay áo, “Anh lại đây, ăn bên này.”
Lão Từ liên tiếp lắc đầu, “Giang đội trưởng của chúng tôi không sợ ăn cay!”
Giang Đông nghĩ nghĩ, ngồi xuống bên cạnh cô.
Nghĩ đến người nào đó bị thương không chịu nói, Ninh Yên Nhiên không chớp mắt nhìn chằm chằm anh, nhìn đến mức anh chỉ dám cho thêm vừng, một chút ớt cay cũng không dám thêm vào mới vừa lòng gật đầu.
Nhìn Ninh Yên Nhiên chỉ lo gắp đồ ăn cho Giang Đông, mọi người liền trêu chọc, “Tiểu Ninh, cô không phải thích Giang đội trưởng của chúng tôi thật đấy chứ?”
Giang Đông quét mắt nhìn anh ta một cái, há miệng nhai thịt dê, chờ Ninh Yên Nhiên trả lời.
Ninh Yên Nhiên chớp mắt, ra vẻ nghi hoặc, “Ơ, biểu hiện của em còn chưa rõ hay sao ạ?”
Mọi người đứng hình mất 2 giây, sau đó liền bùng nổ, ồn ào, trầm trồ khen ngợi, còn muốn bọn họ uống rượu giao bôi. Một đám người vỗ bàn, chỉ sợ thiên hạ không loạn!
Còn có cách nào khác, tuổi Giang Đông không còn nhỏ, hình ảnh trong lòng mọi người có ảnh hưởng sâu sắc, rất ít khi để cho người khác trêu chọc, hôm nay không khí vừa tốt, mọi người thực sự không muốn bỏ qua cơ hội này, tận tình chọc ghẹo anh.
Giang Đông chuyên tâm ăn cơm, vào tai này ra tai kia, làm bộ cái gì cũng không nghe thấy, không muốn phá hỏng bầu không khí vui vẻ lúc này.
Chờ đến khi mọi người chơi đùa chán, anh mới thở phào một hơi, ngồi xuống ghế phụ, mệt mỏi dựa vào lưng ghế, lười di chuyển.
Ninh Yên Nhiên dùng hết sức lực lái xe vững vàng, 40km/giờ, so với ốc sên còn chậm hơn, chờ đến khi về đến nhà cũng đã 9 rưỡi.
Giang Đông tháo dây an toàn, nhắc tới chuyện vừa rồi, “Buổi tối em tới quán