Lê Hiểu Bình gật đầu nói “Đúng vậy, nó là con Truy Long Bích của tại hạ, không biết tướng quân hỏi đến nó để làm gì?”
Hắn nghe Lê Hiểu Bình ăn nói có vẻ nhã nhặn thì lấy làm tới nói “Ta tuân lệnh tướng quân đến mang ngựa về, vừa rồi trong phủ xảy ra chuyện lộn xộn không ngờ ngươi đã mang ngựa ra ngoài. Tướng quân rất bực tức sai bọn ta truy đuổi gấp, bằng mọi giá phải mang nó về. Bọn ta không muốn gây chuyện chỉ muốn mua lại nó với giá đó, trên đời này không có con nào thứ hai đâu!”.
Võ Danh nghe vậy xấng tới mắng “Tên khốn nhà ngươi tính ăn cướp thì có, con ngựa đó ngươi biết nó là của ai không mà dám hỏi mua hả!”
Tên tướng Chiêm thấy Võ Danh bước đến vẻ hằn học thì vung kiếm ra trước nói “Ta mặc nó là của ai nhưng tướng quân đã có ý đưa nó quay về phủ, ta nhất quyết phải đưa về. Các ngươi đừng hòng ngăn lại được!”
Võ Danh vung chùy lên định bổ xuống đầu hắn, Lê Hiểu Bình luống cuống đưa tay ngăn lại thầm nghĩ: Nếu chỉ là con ngựa bình thời không nghe lời chủ nhân thì chẳng đáng gì, cho dù có quý hơn nữa gã cũng chẳng thèm để tâm. Nhưng con Truy Long Bích như có linh tính, rất trung thành với gã, suốt chặng đường dài từ Trấn Thanh Đô đến thành Châu Sa không để gã gặp chút khó chịu nào. Không lý nào lại bán nó đi! Nghĩ vậy gã lắc đầu ngoày ngoạy, tên Chiêm binh tỏ ý không bằng lòng hừm giọng nói “Tiểu tử, tướng quân là người yêu ngựa, ngựa tốt về với chủ tốt chẳng phải vẹn đôi đường sao.”
Võ Danh lúc này chịu hết nỗi, vung chùy đập xuông luôn, miệng mắng “Tên tặc tử các ngươi có ai là tốt đẹp, ta xem đầu ngươi tốt đến đâu…!”
Tên tướng binh thất kinh nhảy lùi ra phía sau may thay tránh được, lực chùy đánh tới. Lê Hiểu Bình ngăn không kịp, định chạy ra ngăn lại thì đã thấy Đinh Lỗ cùng Thích Đại Pháp đã nhảy xô vào đám quân binh Chiêm đánh tới tấp. Binh khí đưa ra trúng phải ai đều văng ra xa, tử thương cùng lúc mấy tên liền. Lê Hiểu Bình thầm kêu khổ, thì thấy lấp loáng trước mắt bóng tên chiêm binh vùng kiếm chém xuống đấu mình, gã hú một tiếng vừa lui ra mấy bước vừa vùng tay chưởng ra. Chỉ nghe đánh ‘ầm’ một tiếng, đưa mắt nhìn kỹ cùng lúc bốn tên Chiêm binh văng ngược ra sau chết tức tưởi, binh khí đã văng khỏi tay ghim vào vách tường phía sau. Đám quân Chiêm binh nhìn thấy vậy thất kinh khiếp vía đều lui hết cả lại.
Tên tướng binh lúc này bị Võ Danh đánh trúng một chùy gãy cả tay, kêu rên thảm thiết, được mấy tên lính dìu chạy ra ngoài.
Trong lúc Lê Hiểu Bình vung chưởng đánh ra không nghĩ kình lực phát tác mạnh đến như vậy, chính gã cũng không hiểu nổi. Vốn vừa rồi gã luyện công, nội lực tích lũy trong người chưa phát tác ra hết. Chính vừa rồi gã dùng chưởng lực đánh ra, lại là bộ độc chưởng của Độc Âm Công vừa rồi gã tập trong phòng. Không ngờ vừa lúc đám sư thái Thiên Âm Sơn không biết từ đâu bước vào đúng lúc gã ra chưởng, cả đám sư thái thấy vậy thập phần thất kinh tay đều nắm đốc kiếm ra vẻ đề phòng.
Lê Hiểu Bình giật mình khi thấy đám người Thiên Âm Sơn thình lình xuất hiện thì ngạc nhiên vô cùng ấp úng nói “Thì ra là các vị sư thái!”
Người dẫn đầu đám sư thái đó là Thiều Ngọc đại đệ tử Thiên Âm Sơn. Nàng được sư phụ giao đi ra ngoài tìm mua thực phẩm, khi qua khách quán thấy ồn ào bước vào xem không ngờ lại thấy Lê Hiểu Bình dùng độc chưởng của Âm Môn đánh chết bốn tên Chiêm bình thì phần ngạc nhiên, phần khó hiểu. Nàng thấy Lê Hiểu Bình ra tay tàn độc, còn là kẻ thù của sự phụ làm sao không khỏi đề phòng, mấy người họ lập tức tay nắm đốc kiếm mắt chằm chằm nhìn Lê Hiểu Bình, lại nghe gã nói lấp bấp thì nói.
“Chính là bọn ta đây!”
Lê Hiểu Bình gãi đầu gãi tai, liền nói “Xem ra các vị sư thái hiểu nhầm chuyện gì đó với tại hạ rồi. Lúc sáng thấy lão sư thái mặt mày khó chịu ra vẻ đã xem tại hạ là kẻ thù, tại hạ thật lấy làm lạ lắm. Lần trước ở phủ Nghệ An tại hạ có chút đắc tội với lão sư thái nhưng thật không có chủ kiến ác ý gì. Lúc đó tại hạ chỉ muốn can ngăn mọi người chớ động thủ mà thôi! Không biết tại hạ đã làm sai chuyện gì?”
Thiều Ngọc nghe Lê Hiểu Bình nói luyên thuyên, không thèm để tai mắng “Ngươi còn nói nữa, hôm đó ngươi đả thương sự phụ ta, suýt nữa đã bỏ mạng. Lý nào đó là hiểu nhầm!”
Lê Hiểu Bình nghe vậy thì thất kinh vội hỏi “Sư thái nói sao, tại hạ thật sự không hề biết chuyện đó, nếu biết được…thì…thì…!”
Thiều Ngọc hừ lạnh nói “Ngươi đừng nhiều lời, ngươi cố ý làm sư phụ ta bị thương còn ra vẻ hối hận, thật nực cười, không biết ngươi đã dụng tâm gì khác nữa chăng. Ngươi mới chỉ là một tên tiểu tử, còn nhỏ tuổi mà đã nham hiểm hơn người nhưng đừng hòng qua mắt được ta!”
Lê Hiểu Bình nghe vậy trong lòng rối tung. Đúng là hôm đó gã không nghĩ mình đã làm trọng thương lão sưthái Cô Bà Bà. Nếu biết vậy, với tính cách của gã, gã đã ra mắt lão sư thái đó xin chịu tội rồi. Gã chợt nhận ra ánh mắt hằn học của lão sư thái Cô Bà Bà lúc sáng quả thật đúng như lời sư tỷ này nói ra rồi! Nghĩ vậy gã thở