Lê Hiểu Bình thản nhiên đi theo đám sư thái, qua mấy con phố đông đúc, trời đã sắp chạng vạng nhưng trên đường còn rất nhiều người đi lại, nhìn ra không ít đều là đám người giang hồ, tay mang binh khí. Dân chúng trong thành suốt mấy tháng trôi qua đều sống trong cảnh này nên không còn thấy lạ gì nữa. Đương nhiên là không ít vụ chém giết hiềm khích gây ra, chỉ là dân chúng trong thành tự họ hạn chế gây chuyện bên ngoài, lỡ nhầm dây vào đám người giang hồ mà chuốc lấy tai họa vào thân hơn thôi.
Lê Hiểu Bình đi theo sau bọn sư thái Thiên Âm Sơn trong lòng cũng ngổn ngang mối tơ vò, mắt hướng xung quanh như thể tìm kiếm người nào đó, rồi lại như thất vọng thở dài rầu rĩ, miệng lầm bầm “Không biết lúc này trấn chủ ra sao rồi, hừm, đã mấy tháng rồi mình làm mọi người thất vọng không ít đâu!” Chợt nghe Thiều Ngọc bên cạnh hỏi “Tiểu tử ngươi có tâm sự gì à? Đừng hòng giở trò với bọn ta!”
Thiều Ngọc nàng tuy xuất gia từ nhỏ, sống trong môi trường khắc khổ nhưng vẻ đẹp mỹ miều của nàng không thể nói là thua bất cứ ai, lại ánh lên một sức sống mãnh liệt lạ thường, cứng cỏi, ngay đến Lê Hiểu Bình gã vừa ngước nhìn nàng sát cạnh cũng ngớ người, không sao buông mắt ra được. Nàng khẽ nheo mày khi thấy gã nhìn mình chằm chằm thì hừ một tiếng.
Lê Hiểu Bình giật mình xua tay nói “Tại hạ không giở trò gì cả!”
Thiều Ngọc nói “Đi mau thôi!”
Khi về đến Ngưu Bình Khách vừa bước vào khách quán, Lê Hiểu Bình thấy một nữ nhân xinh đẹp mà lúc sáng gã nhìn thấy đứng cạnh lão sư thái, vẻ trông ngóng ai đó. Nàng nhìn thấy đám Thiều Ngọc về đến thì mừng rỡ hỏi “Thiều tỷ mua thực phẩm về rồi đó à?”
Thiều Ngọc bật cười nói “Ừ!”
Nàng chợt đưa mắt nhìn Lê Hiêu Bình liền hỏi “Còn vị tiểu ca này là ai, sao lại đi theo tỷ!”
Thiều Ngọc nói “À, Chỉ là sư phụ muốn gặp hắn nói chuyện một lát, sau này muội sẽ biết. Như muội đợi hai chú cháu họ đến phải không?” Thì ra người đứng trước mặt Lê Hiểu Bình là Mai Như, vốn nàng nghe hai chú cháu Cao Bát sẽ đến Ngưu Bình Khách nên đã đứng đây từ sớm, hồi hợp trong ngóng. Thấy Thiều Ngọc đọc rõ tâm tư mình thì đỏ ửng mặt khẽ gật đầu. Thiều Ngọc lại nói thêm “Muội đừng lo, họ rồi sẽ đến! Thôi, tỷ mang thực phẩm vào bếp ọi người chuẩn bị cơm nước trước đây.”
Mai Như khẽ gật đầu rồi quay lại hàng hiên trước, Lê Hiểu Bình thấy không tiện theo Thiều Ngọc ra bếp, đứng ở lại. Trước mắt gã lúc này chỉ có Mai Như đành ngượng ngùng cúi đầu chào nói “ Đệ là Lê Hiểu Bình, xin chào Mai tỷ!”
Mai Như mỉm cười gật đầu, nàng thấy Lê Hiểu Bình hẳn nhỏ hơn mình mấy tuổi nên không lấy làm e thẹn, chằm chằm mắt nhìn lướt qua gã một lượt rồi nói “Hình như lúc sáng ta gặp đệ rồi thì phải!” Nói rồi suy nghĩ như chợt nhớ ra chuyện gì đó nói tiếp “À, Cao…!” Nàng định hỏi có phải gã là bằng hữu với y hay không nhưng thấy không tiện hỏi, lại nói chữa “Ta thấy cái tên Lê Hiểu Bình nghe quen lắm. Vậy đệ tới gặp sư phụ à?”
Lê Hiểu Bình gật đầu nhưng thấy làm khó hiểu lại hỏi “Mai tỷ là…là…không biết tỷ có phải là người của Thiên Âm Sơn hay không, sao lại gọi sư thái là sư phụ?”
Mai Như nghe vậy thì nhoẻn miệng cười nói “À, đệ thấy làm lạ phải không! Chuyện là lúc ta còn nhỏ thân thể ốm yếu. Cha ta mỗi năm đi làm công cán cho triều đình rất nhiều lần qua núi Đông Lai hóa duyên, rất quen thân với sư phụ. Lúc đó ta bị một cơn bệnh đậu mùa, sư phụ nói với cha nên để ta ở lại Thiên Âm Sơn rèn luyện nếu không cơ thể ốm yếu khó lòng tránh khỏi tai ương cho ta. Cha ta vì vậy gửi ta ở lại đó hơn hai năm. Tuy ta không suốt tóc đi tu nhưng ta vẫn gọi sư phụ đến bây giờ.”
Lê Hiểu Bình nghe ra thì hiểu rõ ‘à’ lên một tiếng, hai người còn nói chuyện vui vẻ thì nghe phía sau Thiều Ngọc gọi “Ngươi sao còn đứng đó!”
Nghe gọi, Lê Hiểu Bình chào tạm biệt Mai Như bước vào khách quán, đã có một sư thái khác dẫn đường cho gã. Nữ sư thái đó dẫn gã qua một hành lang tối, bên trong có mấy người nửa đang thắp nến . Đi ra mấy căn phòng rộng mới tới trước một căn phòng cách biệt, quả thật khách quán này không phải nhỏ, phòng ốc theo kiểu kiến trúc Đại Việt rất rõ, chỉ có cách bài trí bên ngoài theo quan niệm phật giáo của Thiên Trúc mà thôi, hẳn nhiên người chủ khách quán không phải là người Chiêm Thành. Nữ sư thái gõ cửa mấy cái thì nghe thanh giọng trầm trầm vang lên “Để hắn vào đi!”
Lê Hiểu Bình thở dài một tiếng não nề khi cánh cửa mở ra, một ánh sáng hiêu hắc rọi ra, bên trong thoang thoảng mùi nhang khói. Người sư thái đệ tử khép cửa lại phía sau lưng gã, trước mắt gã lúc này là lão sư thái mặt nặng nề sát khí nhìn gã, gã như chết lặng.
Bên ngoài Mai Như vừa thấy Lê Hiểu Bình cùng Thiều Ngọc đi mất thì trầm ngâm nghĩ ngợi, lại rảo bước trước hiên khách quán, mắt hướng ra con đường lúc này đã tối sầm, chỉ thấp thoáng nhìn thấy bóng người dưới ánh đèn lồng.
Nàng khẽ bật cười khi thấy bóng dáng một người nho nhã, tay phất quạt bước đến liền nói lớn “Trần huynh đó phải không?”
Người đó liền rảo bước đến nhanh hơn vui mừng nói “Huynh đây!”
Mai Như nói luôn “Chuyện của Cao ca ca vậy là ổn cả rồi, huynh ấy lát nữa sẽ